Thứ Ba, 28 tháng 5, 2013

Thơ tình Lục Bình....


 Theo đề nghị của tôi, Lục Bình gửi tới tôi 30 bài thơ của chị.Trung thành với bản thảo do Lục Bình gửi đến, tôi không biên tập về nội dung cũng như về hình thức, mà chỉ nêu đôi điều cảm nhận của mình và mong đợi ở ý kiến cảm nhận của đông đảo bạn đọc, để từ đó , có sự tổng hợp thành tư liệu cần thiết cho chủ nhà blog và cả cho nhà thơ-tác giả Lục Bình. Dưới đây là đôi đều cảm nhận của tôi về những bài thơ ấy.
   Ý tưởng tập trung của 30 bài thơ là tình yêu không thành, mỏi mòn trong chờ đợi: "Chẳng bao giờ mình đến được với nhau đâu/Nhớ làm chi ngày dài bao trông ngóngMãi bay xa cũng chỉ là ảo vọng/Rồi cũng tan dần theo cuộc bể dâu (Em biết, chẳng bao giờ).
 Đó là tình yêu một phía từ cô gái. Mối tình đó được em nuôi dưỡng qua ngôn từ thi ca "nắng mai", "giấc mộng"...Thật ra, ban đầu chàng trai kia cũng say mê em, khi em ở tuổi ô-mai trẻ xinh, tươi tắn... Thế rồi, chàng trai từ bỏ em - "người đi khuất nẻo xa xôi" (Trách ai), thì trong em bề bộn tâm trạng: Em buồn: Những " lá vàng rơi", "hoàng hôn", "những giấc mơ tan vỡ" như là điệp khúc trong rất nhiều bài thơ. Em oán trách người xưa: "Lặng lẽ anh tìm đến/Âm thầm anh ra đi" (Mộng còn đâu). Em sợ: Khi chiều tà, "mỗi hoàng hôn em về trong cô quạnh/Nỗi nhớ đong đầy lấp cả không gian/Tự cõi lòng nghe chóng chếch miên man/Miền hạnh phúc không còn nơi nương tựa...Và em sống trong hoài niệm: :Nỗi nhớ anh từng phút giây chết lặng/Nghe giọt sầu rưng rức nhói trong tâm/Anh ra đi…anh quên tiếng giã từ/Bỏ lại sau lưng bao lời ước nguyện/Chỉ một lần thôi cũng gọi là kỉ niệm" (Chỉ là kỷ niệm).
      Trên đây là những gì tôi cảm nhận về 30 bài thơ của Lục Bình. Xin mời đông đảo bạn đọc tiếp tục tham gia cảm nhận.                                              
Dưới đây là 30 bài thơ của nhà thơ nữ Lục Bình:

 1. BÓNG XẾ.
xua cơn nắng trời chiều buông xuống
Giật mình chợt tỉnh giấc hoàng hôn
Bầu trời xanh nắng không hôn mặt
Bóng xế là đây ngơ ngẫn hồn…
Ngày sau còn lại trong hư ảo
Một bóng hình vô tưởng không tên.
Hiện hữu chăng một miền ký ức
Hay chỉ là số phận lãng quên…
Lucbinhht.
2. EM BIẾT, CHẲNG BAO GIỜ
Chẳng bao giờ minh đến được với nhau đâu
Chờ đợi chi bóng hình trong vô tưởng
Để giữa hư không con thuyền không định hướng
Vàng võ nắng chiều tím cả hoàng hôn.
Chẳng bao giờ minh đến được với nhau đâu
Nhớ làm chi ngày dài bao trông ngóng
Mãi bay xa cũng chỉ là ảo vọng
Rồi cũng tan dần theo cuộc bể dâu
Chẳng bao giờ minh đến được với nhau đâu
Nhớ làm chi dáng hình không hiện hữu
Yêu thương chi mà không cần đẹp xấu
Trủi nặng lòng cay đắng nỗi sầu đau
Chẳng bao giờ mình đến được với nhau đâu
Không phải hoa tình trong em không nở
Nhịp cầu kia đâu ngăn bờ cách trở
Chỉ tại đời em trôi nổi bềnh bồng.
Chẳng bao giờ mình đến được với nhau đâu….
…………………………..
  Lucbinhht.
3. ĐA MANG.
Có phải đông đâu mà sao nghe lạnh
Nắng có về vẫn không ấm con tim
Chờ đợi chi cho mòn mõi tháng ngày
Trong tâm tưởng nghe cõi lòng chết lịm
Loài hoa kia vẫn một màu tim tím
Có hẹn thề đâu sao cứ đếm thời gian
Có nói yêu đâu sao vẫn nhớ hoài
Rồi khắc khoải nhìn một trời phiêu lãng
Từng chiếc lá thu chiều rơi lãng đãng
Trôi về đâu nghe man mác tâm tư
Chiều thu vàng hay chiều nhuộm màu tang
Khóc duyên phận lỡ làng…trời đất
Trời vào thu nghe cõi lòng man mác
Mùa chịu tang của nhũng chiếc lá vàng
Về đi thôi sao hãy còn nấn ná
Hay bởi tự lòng đã trót đa mang…
Lucbinhht.
4. GIAO MÙA.
Một làn gió thoảng qua, những giọt mềm bắt đầu rơi lác đác, cành phượng hồng lại lúng liếng nở hoa, như muốn che lấp cả bầu trời. Nhánh bằng lăng cũng hòa mình vào trong gió, một màu tím phủ cả không gian…Tạo nên một khung trời thơ mộng…trời đất chuyển mình cho những chú ve sầu râm ran gọi bạn là để báo hiệu thời khắc giao mùa đã điểm…
Giao mùa gió thoảng hương trinh
Lung linh nắng vàng từng đọt
Nụ non ửng hồng hé nở
Cánh mỏng nhẹ đón sương mai
Bằng lăng đậm nét trang đài
Ngất ngây hồn mơ say bóng
Lâng lâng tứ vần trải mộng
Sóng lòng lãng đãng niềm thơ…
Hè về, ta lại liên tưởng đến cái thời xa xưa ấy, đôi bím tóc mềm mại nằm gọn trên chiếc áo dài trắng muốt tung tăng trong gió trên con đường đến trường. cái thời vô tư quá, trong trắng lắm của một đời người…rồi ngày chia tay cũng đến, trao tay nhau từng cánh phượng hồng để ép vào trang vở, trút hết tâm tư vào trang lưu bút để làm dấu ấn của thời cắp sách. Ôm bao ước mơ hoài bão làm hành trang để bước vào đời. Ta nào có biết mỗi bước chân là một bài học giữa trường đời, sẽ không được ngồi chung bàn hay cùng cô thầy dạy dỗ, và có thể cuộc đời sẽ làm ta ngã xuống, đau lắm…lúc đó ta hãy tự hỏi lòng mình có muốn đứng dậy hay không ?
Lối về còn lắm gai chông
Chớ nên chùn bước vững lòng bạn ơi
Gian nan gửi lại cho đời
Cuối con đường cả một trời bình yên…
Lại một ngày nữa trời đổ mưa, những giọt mưa như đánh thức ta những gì thuộc về miền ký ức. ngồi trước bàn phiếm, từng ngón tay lần gỏ để vào “nhà”, nhìn những hình ảnh đã khắc ghi, những câu chia sẻ buồn vui, hờn giận…cuộc sống mà…tự nhiên muốn chạm vào ai đó để được nghe những bong đùa, tán gẩu, những gì mà cuộc sống riêng dành tặng mỗi chúng ta. Muốn chạm vào khuôn mặt để biết bạn đang khóc hay cười. muốn chạm vào đôi bàn tay, ôm bạn vào lòng để cùng nhau chia sẻ…
Tất cả là quá khứ
Hiện tại hãy bằng lòng
Tương lai còn phía trước
Bao mộng ước chờ mong
Rồi sẽ là hư không
Khi tà dương khuất dạng
Ta bà luôn cõi tạm
Dần gậm nhấm thời gian…
Lucbinhht.
5. Khép lại chút duyên thừa.
Vẫn bím tóc cột chặt mùa hờn tủi
Vẫn đôi chân lầm lủi một lối mòn
Vẫn đếm thời gian bằng những được còn
Vẫn đong con tạo xoay tròn vòng nhật nguyệt…
Chuyện ngày xưa những tưởng chìm đáy huyệt
Ai đào mồ mang nhân thế rọi vào tim
Ta lạc đường vấp phải mớ điêu linh
Đành lặng thinh cuối đầu làm nô lệ
Dòng đời trôi theo bao mùa dâu bể
Con thuyền tình mãi trể bến bờ yêu
Hàng mi sầu in đậm nét cô liêu
Trong hoang hoải bóng chiều vương liễu rũ.
Chiếc lá rụng nhường chồi non nhô nhú
Cạn nỗi buồn tự nhủ sẽ vui thôi
Dối lòng mình tô đậm vết son môi
Cố bấu víu từng hanh hao loang vỡ.
Hơn nữa đời người ta ôm chử ngỡ
Gói vào lòng từng mảnh vỡ năm xưa
Lạnh lắm rồi nào đổ lỗi gió mưa
Chút duyên thừa…thôi…xin đành khép lại.
Lucbinhht
Tháng 12.2012.

6. Màu hoa Tím.
Hoàng hôn về theo cơn gió heo may
Anh nhẹ tay nâng niu từng chiếc bóng
Sợ vụn vỡ bóng chiều không dám chạm
Một màu hoa ôm ấp mãi trong lòng
Rồi từng chiều lặng lẽ đứng bên song
Dõi mắt về một phương trời xa thẳm
Lòng thầm nhủ hỡi em màu hoa tím
Mãi yêu em trong nỗi nhớ ầm thầm
Những vết hằn sao xóa được tháng năm
Ngỡ xa xăm lại hóa gần đến thế
Đem vần thơ anh dệt thành ước vọng
Gửi cả theo em trong những bộn bề
Mây chuyển màu nhường chỗ ánh trăng quê
Bờ vai nhỏ em nghiêng mình lấp lánh
Vẫn đẹp…vẫn tươi giữa dòng hối hả
Vẫn đậm đà màu tím của tim anh…
Lucbinhht.

7. Nỗi nhớ vẹn nguyên.
Gió thu hỡi…bay về đâu len lõi
Mây chiều ơi…hoàng hôn khuất nẽo rồi
Chân đồi xa trăng non vừa ló dạng
Con thuyền tình trôi lãng đãng chơi vơi
Giữa trùng khơi mang mãi nỗi ưu phiền
Soi hiu hắt bên hồ…thu lặng lẻ
Ai nghe chăng tiếng chim buồn gọi bạn
Bay
về đâu cánh nhạn mỗi chiều quê
Nép bên hiên nhìn trăng rớt bên đồi
Nghe tan vỡ cả trời mơ mộng củ
Trong tĩnh lặng đềm dài như bất tận
Đếm thời gian trôi trong cả thiên thu.
Nữa mảnh chênh vênh hun hút lạc loài
Ai biết tình ai chuyện lòng chẳng khép
Gói niềm thương chôn sâu vào kỷ niệm
Thu lại về…nỗi nhớ vẫn vẹn nguyên.
Lucbinhht.
Tháng tám 2012

8. TIẾNG THỜI GIAN.
Giữa khoảng không tay chạm vào vô vọng
Chợt giật mình bởi giấc mộng vụt tan
Trong chới với..dường như nghe tiếng vỡ
À mà không…là tiếng của thời gian.
Một làn gió bỗng thổi tung tiềm thức
Vén tâm tư miền ký ức hiện dần
Mùa thu ấy lá vàng vương ngập lối
Tuổi dại khờ len lỏi những bâng khuâng.
Bao tứ vần vẫn đậm một nét xuân
Ngắm vầng trăng hồn bỗng thành thi sĩ
Dựa vào thơ gom buồn vui nhân thế
Gói cho tròn dâu bể một dòng trôi.
Bút chưa tàn câu thơ gãy làm đôi
Tình buông lơi một nữa trời chết lặng
Gió miên mang trong chiều hanh hao nắng
Từng sợi cuộn thành một chuỗi tơ giăng
Nhật nguyệt luân hồi khép lại áng thu trăng
Tiếng thời gian vẫn nhuộm màu thương nhớ
Tím chiều thu một cuộc tình trót lỡ
Theo lá vàng bỡ ngỡ cõi hư vô…
Lucbinhht
Tháng 8.2012.

9. Trách ai …
Nhớ làm chi để vấn vương
Khi mình tự chuốc đau thương mất rồi
Người đi khuất nẽo xa xôi
Niềm riêng riêng mãi trong tôi một đời
Trách ai…ai trách người ơi!
Ái ân tan vỡ rã rời xuân xanh
Ấp ôm…ôm ấp mộng lành
Nữa hồn ướt đẫm từng canh lệ sầu
Ân tình nào biết nong sâu
Biển đời trôi nổi bể dâu lỡ làng
Mắt môi đọng giọt thời gian
Tóc xanh nay điểm màu tang của trời
Đã đành mưa vẫn phải rơi
Gió đâu mãi buộc cho đời hứng sương.
Lucbinhht.

10. TỰ BẠCH.
Tháng tám heo may...nắng điểm lá vàng..
Em sang sông theo người về bên ấy..
Lòng bỗng chơi vơi buồn vui đến vậy..
Mảnh trăng thu, soi bóng ngã hương thừa
Tháng tám mây buồn …trời đỗ cơn mưa
Dòng nước chảy chia đôi bờ xa ngái
kỷ niệm phôi pha một thời con gái
Em mang theo mang mãi mộng lòng trôi
Tháng tám vo tròn…nước lớn lại vơi
Giữa dòng sông sóng mãi còn trôi dạt
Biết sẽ bão dông tháng ngày phiêu bạt
Mãi chòng chành nhô nhấp tận ngàn khơi
Tháng tám nắng soi…tình chìm bể khổ
Buồn lặng buồn mưa đổ giọt ưu tư
Ai biết lòng ai chọn nhầm bến đổ
Mưa gió mãi về nắng trãi tình dư…
Lucbinhht.

11. Buồn.
Buồn con tạo mãi đùa số phận
Lối đi về nghe nặng gót chân
Hỏi trời hạ có còn xuân
Hay mây theo gió mang vần vũ mưa.
Buồn con nắng cứ lưa thưa quá
Sợi tơ trời ai xé lòng đau
Hỏi người liệu kẻ đến sau
Tròn câu vàng đá hay sầu điểm môi.
Buồn đêm tối mang chơi vơi đến
Canh chửa tàn ngọn nến kém xinh
Sao mai rằng có trung trinh
Đi đâu bỏ mặc bình minh đợi chờ.
Buồn con sáo lạc bờ bến củ
Chẳng sang sông sao ủ rủ lòng
Yêu thương hỏi có còn không
Để ta còn đợi một vòng tay mơ.
Để tình đẹp tựa bài thơ
Đừng như con sóng vỗ bờ cát hoang…
Anh có biết hằng ngày gió vẫn
Đi và về mấy lượt không anh
Sao ước mơ vẫn mãi không thành
Dù nắng xuân…rơi bên thềm mấy lượt…
……………………………………………….
12. CHỈ LÀ BÓNG NẮNG.
Lối xưa ấy một mình em vẫn bước
Đường mưa trơn em vấp ngã bao lần
Rồi từng đêm một mình em…em khóc
Tự cõi lòng nghe khắc khoải trào dâng…
Nỗi cô đơn cứ dày xé tâm can
Buồn xa cách bởi dòng đời nghiệt ngã
Đi đâu,về đâu…nơi đâu là mái ấm
Cơn mưa chiều lạc mất dấu chân qua…
Đừng rơi nữa mưa ơi lạnh lắm lòng ta
Em không muốn trái tim mình băng giá
Duyên tình vuột tầm tay nào cố giữ
Bóng thời gian giã biệt mộng dần xa
Em âm thầm đếm từng bước chân qua
Rồi chợt ngộ…tình chỉ là bóng nắng./.
Lucbinhht.

13. Đợi Nắng.
Có đôi lúc tưởng chừng như gục ngã
Bao bộn bề cứ hối hả vây quanh
Chử ân tình muôn đời không thể trả
Nợ áo cơm vất vã phận mỏng manh
Còn lại gì khi bóng chiều dần tắt
Khi hoàng hôn vẫn tất bật nắng tàn
Gió trăn trở nhìn mây buồn giăng mắc
Trăng hao gầy soi lối nhỏ miên man.
Còn lại gì khi tàn kiếp đa mang
Chôn giấc ngủ đời thoát qua cơn mộng
Khúc nghê thường có bừng lên ánh sáng
Giữa khói sương buông thả bước thong dong
Còn lại gì khi tham vọng bằng không
Bao quyền lực mơ hồ trong ảo ảnh
Bến yêu thương câu thề ôm khát vọng
Thướt tha êm ru làn nước trong xanh.
Gió vẫn reo chim vẫn hót trên cành
Đừng lùi bước khi đời còn hy vọng
Hãy sống vui dù vai gầy nặng gánh
Nắng sẽ về…sưởi ấm gót long đong.
Lucbinhht.
Tháng 10.2012

14. Giữa hoàng hôn.
Sao đêm nay lòng cô đơn quạnh vắng
Bên song ngồi nhìn những hạt mưa rơi.
Loài côn trùng vẫn rên rỉ ả ơi.
Vầng trăng cũng lả lơi vào giấc mộng.
Chuyện hôm qua mãi chỉ là ảo vọng.
Của một thời khờ dại tuổi ô mai.
Biết gì đâu mà tính chuyện tương lai.
Tay trong tay...vụng về từng câu nói.
Dễ thương lắm ngày xưa khi anh hỏi.
Biết yêu chưa hỡi màu tím của anh ?
E thẹn cười trong đôi mắt long lanh.
Dạ...chưa đâu em vẫn còn mơ mộng.
Và cứ thế...thời gian chôn tất cả.
Để bây giờ ta phải ngỡ ngàng yêu.
Không gian chìm trong ảo ảnh buồn thiu.
Sầu cô tịch lục bình trêu sóng biếc.
Nỗi cô đơn giờ trở thành sự sống.
Mãi vui cùng hiện tại dẫu buồn hơn.
Cất niềm đau chìm sâu trong giấc ngủ.
Gió hững hờ...chờ mãi giữa hoàng hôn.
Lucbinhht.

15. LẶNG LẼ. 
Anh vẫn thường lặng lẽ đến thăm em
Không lời nói…chỉ nhìn thôi em hỡi
Bởi đôi mắt có bao nhiêu điều đã nói
Em biết rồi…em biết bởi con tim
Vẫn tìm em anh vẫn mãi đi tìm
Một loài hoa mang sắc màu khờ dại
Trôi nổi…chông chênh ngược xuôi dòng chảy
Nguyên vẹn một màu như buổi ban sơ
Những chiều buông theo cơn nắng hững hờ
Anh vẫn đứng nhìn đài hoa soi bóng
Thương lắm…em…bồng bềnh theo con sóng
Hơn nửa đời…mãi ngóng một người đi
Em đã khóc nhiều,thôi…khóc nửa chi
Nín đi..từ xa anh lau dòng nước mắt
Em hiểu không giữa dòng đời tất bật
Thì đời người còn bao cuộc chia ly…
Lucbinhht.

16. MỘNG CÒN ĐÂU
Lặng lẽ anh tìm đến
Âm thầm anh ra đi
Mưa hay dòng nước mắt
Khóc cuộc tình chia ly
Ân tình đọng khoé mi
Càng dài thêm nỗi nhớ
Giọt thời gian lắng đọng
Chán chứa những mong chờ
Dòng đời vẫn thơ ơ
Đêm dài thêm quạnh vắng
Ngọn đèn khuya trăn trở
Thao thức suốt năm canh
Vì đâu phận mỏng manh
Bẽ bàng con bướm đậu
Cành hoa còn xuân thắm
Say đắm….mộng còn đâu?
Lucbinhht.

17. Nỗi niềm.
Sao hôm nay thấy lòng mình rất lạ
Những ngôn từ ôm chặt dạ chẳng rời
Nhìn bàn phím trải mình theo ký tự
Ghép làm sao chôn lấp hết chơi vơi.
Từ sâu thẳm lòng rối bời tâm sự
Đôi bàn tay khô run rẫy tứ vần
Thời gian điểm chực chờ lưu dấu ấn
Từng phút tùng giây ký ức miên man
Giọt sầu vỡ trái ngang tình theo gió
Mây buồn trôi thưa thớt sợi tơ trời
Từng cánh mỏng dằm mình trong cơn bão
Hương lửa tan dần khô cạn mắt môi
Dòng dâu bể điểm tô thời con gái
Phận long đong vùng sáng tối trả vay
Bến yêu thương tìm đâu từ xa ngái
Lục bình trôi trong hoang hoải sắc phai.
Tình chưa trả lời chia tay vội thốt
Nợ tang bồng chìm nổi gót truân chuyên
Mây buột gió đời lạc hương ngày củ
Sông thơ buồn con nước mãi chông chênh…
Lucbinhht.
Tháng 3.2013

18. TIẾNG THU.
Dường như thể một điều khờ dại
Tự tim luôn vương mãi chử tình
Mộng lòng rũ cánh hương trinh
Gió mây sao chẳng lặng thinh vỡn vờ.
Chắc có lẻ hững hờ con tạo
Say giấc nồng trên bến bình yên
Hồng trần mang mãi cô miên
Sương khuya thắm lạnh niềm riêng thưở nào.
Gió thu hỡi! xạc xào trước ngõ
Lá thu ơi! vò võ nơi nao
Hờn chi lấp chữ vàng thau
Vần thơ chết rũ trong đau đáu lòng.
Thế là hết…hết trông…hết đợi
Vuột duyên tình tầm với mờ xa
Hoàng hôn tím bóng nhạt nhòa
Lá rơi…mưa đến..vỡ òa tiếng thu.
Lucbinh
Tháng 8.2012

19.Trăn trở.
Chuyện ân tình muôn đời không nói hết
Đôi khi dặn lòng cố dấu trong tâm.
Anh yêu em trong nín lặng âm thầm
Em cũng thế anh ơi em cũng thế…
Em vẫn biết…nhiều điều ta không thể
Nhưng làm sao ngăn được nỗi niềm riêng
Bao đêm dài cứ khắc khoải triền miên
Đem thương nhớ chôn vào miền sâu lắng…
Cuộc tình nào không mang nhiều cay đắng
Ta yêu nhau đến mấy gọi là vừa
Mộng chưa tròn ngần ngại mảnh trăng thưa
Mơ chưa đủ hững hờ cơn gió thổi…
Bởi không thể nói những điều dám nói
Để nỗi buồn cứ lặng lẽ nhìn nhau
Giấc mộng sầu nên đau mỗi chiêm bao
Trong tĩnh lặng nghe cõi lòng trăn trở…
Lucbinhht.

20. TỰ CẢM…
Cần lắm chứ,một đêm cần thức trắng
Xem bóng đêm vùi ánh sáng bao lâu
Trong tỉnh lặng chứa bao niềm trăn trở
Đếm thời gian vơi hết mấy canh sầu
Ước mộng đầu sao lại hoá bể dâu
Duyên tơ tóc gãy trên đầu ngọn sóng
Cánh hoa rơi nửa chừng chưa phai mộng
Môi hững hờ theo gió nhạt màu son
Ngắm mây bay chờ đợi tuổi trăng tròn
Nhìn xuân đến mõi mòn dần vơi lại
Thôi…cứ mặc bóng đêm vùi tất cả
Trả lại bầu trời đầy nắng ban mai…
Lucbinhht.

21. Cảm Tác lục bình.
Đời người một chuỗi mộng mơ
Trách chi vỡn vờ cơn gió
Để tự lòng thêm trăn trở
Câu thơ bỗng hóa nỗi sầu…
Lòng người nào biết nong sâu
Đi đâu về đâu sóng biển
Chỉ thấy gió về hiển hiện
Chợt nghe có tiếng thở dài…
Thời gian sẽ chở ngày mai
Về một tương lai phía trước
Niềm tin nhịp cầu ô thước
Nắng đan trải bước dệt mơ
Hoàng hôn bóng ngã nên thơ
Lững lờ lục bình trêu sóng
Tím hoa dẫu là cánh mỏng
Thong dong trôi_nở một dòng…
Lucbinhht.
(Chiều ngày 9.3.2012)

22. CHỈ LÀ KỶ NIỆM.
Sẽ không bao giờ em nói với anh đâu
Nhìn giọt mưa rơi buồn trong đêm vắng
Nỗi nhớ anh từng phút giây chết lặng
Nghe giọt sầu rưng rức nhói trong tâm.
Anh ra đi…anh quên tiếng giã từ
Bỏ lại sau lưng bao lời ước nguyện
Chỉ một lần thôi cũng gọi là kỉ niệm
Một lần thôi…là lần cuối người ơi.
Ngày chia tay cơn gió bỗng lã lơi
Đẩy mây đen để mưa về ngập lối
Ai ngờ đâu hoàng hôn là đêm tối
Chôn cuộc tình vào gian dối nào hay.
Tự trách mình hay trách ai đây
Cánh hoa rơi lạc loài trong giông bão
Chử yêu thương giờ chỉ là mộng ảo
Sẽ không bao giờ…em nói với anh đâu…
Lucbinhht.

23. Em sợ...
Bởi cuộc đời
Như một giấc mơ hoang
Nơi chốn ấy
Ngàn mây trôi bèo dạt.
………………………………………….
Có đôi khi lòng chợt nghe man mác
Giọt ân tình như lắng đọng đâu đây
Nắng dần tan sao nỗi nhớ đong đầy
Hoàng hôn xuống từng giọt sầu cô lẻ...
Em sợ lắm những gì trong lặng lẽ
Sợ nắng về làm phai nhạt tim anh
Sợ gió bay cuốn đi cả tâm hồn
Sợ cơn mưa làm môi anh giá lạnh
Mỗi hoàng hôn em về trong cô quạnh
Nỗi nhớ đong đầy lấp cả không gian
Tự cõi lòng nghe chóng chếch miên man
Miền hạnh phúc không còn nơi nương tựa...
Sợ bình minh vương vãi những chơi vơi
Em sợ…cánh lục bình..chênh chao quá…
Lucbinhht.

24. HÌNH NHƯ.
Hình như ngõ ấy quá xa
Hàng cây vẫn thẳng chân ta lại chùng
Hình như thoáng chút não nùng
Hạ loang loáng nắng chiều hun hút chiều
Hình như hoang vắng đìu hiu
Sương mờ che phủ hương yêu đâu còn
Hình như vẫn một lối mòn
Ven đường bờ cỏ lá non hao gầy
Hình như có ngọn heo may
Thổi ngang qua mắt nghe cay cay về
Hình như cố níu câu thề
Rớt rơi những chuỗi não nề trong ta…
Lucbinhht.

25. LỐI NHỎ.
Đêm tĩnh lặng một mình trong bóng tối
Nỗi niềm riêng cứ dày xé tâm hồn
Bao tâm sự ngỗn ngang trong tìềm thức
Trái tim nào vơi bớt nỗi cô đơn
Còn gì đâu để nhớ để dỗi hờn
Thế là hết những tháng năm đầm ấm
Giọt thời gian làm mờ phai má phấn
Sao dòng đời không cuốn nổi niềm đau
Càng vấn vương càng nặng nỗi u sầu
Trong tê tái cuộc tình nào chớm lạnh
Buồn lắm…khi không còn anh bên cạnh
Cô quạnh chỉ mình em lối nhỏ đi về…
Lucbinhht.

26. NAO NAO BUỒN.
Viết gì đây hỡi yêu thương
Cho ngày quên nắng vấn vương mãi còn
Cho mưa trôi giọt héo hon
Để thời gian điểm héo mòn tuổi xuân
Tình ơi sao mãi bâng khuâng
Nắng soi nỗi nhớ gió luân bóng người
Tâm tư luôn những đầy vơi
Giọt buồn lặng đếm gọi mời nhớ thương
Trăng soi bóng ngã đêm trường
khói buồn lã ngọn hoa vương ánh đèn
khuê phòng cửa vẫn cài then
Sao làn gió mãi mon men thẹn thùng
Canh dài trăn trở lao lung
Sao đêm soi chút tình chung thuở nào
Mây bay cùng gió xôn xao
Sương khuya vờn lạnh lòng nao nao buồn
Lucbinhht.

27. Sầu đông.
Cơn gió bấc lùa qua song cửa
Mới hay rằng lần nữa đông sang
Lá chưa vội úa sao tàn
Để hoàng hôn mãi đi hoang một thời.
Rơi rớt lại một đời nông nỗi
Đuổi bóng chiều thầm hỏi vì sao
Mây nương nhờ gió bay cao
Có tìm lại được không nào thời gian.
Vùng hoài niệm miên man tầm thức
Xoay ngược miền ký ức ngày qua
Yêu thương hơn thể mặn mà
Dường như định sẵn chẳng xa bao giờ
Dòng trôi nổi gió ngờ nghệch thổi
Bến hẹn chờ bỗng lỗi màu mây
Tơ trời rối giữa cơn say
Vỡ tan chiếc bóng chiều nay mất rồi
Nằm nghe gió thổi từng hồi
Giọt sầu loang vỡ bên đồi lạnh căm.
Lucbinhht
Tháng 12. 2012
Trả lại cho ai?
Trả lại cho người…
hay trả lại cho tôi
Nợ ân tình những phút giây nông nổi
Trả lại cho ai…
những gì là hờn dỗi
Bao yêu thương khao khát đến cháy lòng..
Trả lại cho người..
hay trả lại cho tôi
Những ước mong của thời ngây dại
Thuở ban sơ đôi lời còn ngần ngại
Lặng nhìn nhau thôi…đôi mắt nói thay lời
Trả lại cho người…
Hay trả lại cho tôi
Những trở trăn của đêm dài tĩnh lặng
Gió ơi!..
Gió vẫn bay đi…về cho ta nhắn
Hãy vỗ về người ấy lúc cô đơn..
Trả lại cho người …
Hay trả lại cho tôi
Tiếng thuỷ chung còn nồng trên môi thắm.
Yêu thương ơi!Xin đừng là giấc mộng
Em sợ phải giật mình….
Tỉnh giấc mỗi canh thâu…
Trả lại cho người
Hay trả lại cho tôi…
Giọt mưa ngâu âm thầm bên song vắng
Rèm mi cay nép mình trong khoảng lặng
Trả lại ai đây…chăn gối một thời ???
Lucbinhht.
28. NHỚ MÃI NGƯỜI ƠI.
Xin giữ lại đây…những hờn giận vu vơ
Mắt ngóng trong những chiều hò hẹn
Giữ lại đây bao nụ cười bẽn lẽn
Chiếc hôn nồng chưa phai nhạt bờ môi….
Xin giữ lại đây nhịp đập khôn thôi
Trái tim côi…đôi lần rung động
Tình ban sơ nên nhiều mơ mộng
Một niềm tin định hướng tương lai…
Xin giữ lại đây ngàn nỗi đắng cay
Những phút giây dại khờ nông nỗi
Tình dỡ dang ai người có lỗi
Ân ái bên nhau đâu hẳn yếu lòng…
Xin giữ lại đây ngàn nỗi nhớ mong
Những bão giông của dòng đời nghiệt ngã
Giữ lại đây khoảng thời yêu say đắm
Biệt ly rồi…nghe nhớ lăm ngưởi ơi!
Lucbinhht.

29. Trôi mãi tình xa….
Một đời mong mõi
Thoát kiếp hoa trôi
Dường như vừa mới thoát nôi
Lối về nẽo phận định rồi lênh đênh
Xa mờ bờ bến
Ngày tháng buồn tênh
Mây mang nặng nỗi ưu phiền
Tơ trời mỏng cánh thuyền quyên gió lùa
Trăng treo mảnh nửa
Khắc khoải song thưa
Niềm riêng nói hết sao vừa
Bao năm hương lửa tình thừa dối gian.
Cô miên bãng lãng
Trăn trở miên man
Lở chân giẩm phải trái ngang
Đành ôm tất cả lỡ làng riêng ta.
Trượt dài hai ngã
Trôi mãi tình xa.
Vừng hồng thấp thoáng hiên nhà
Dường như mình đã đêm qua…vẫn ngày
Nơi miền xa ngái
Tình hỡi có hay ?
Lucbinhht
Tháng 12.2012

30.Tự Tình.
Con bìm bịp nhớ ai nước lớn
Cất tiếng kêu như oán như hờn
Phận mình chẳng thể nào hơn
Cũng nương theo cánh nhạn vờn chiều buông
Rong ruổi suốt chặng đường tìm kiếm
Vệt nắng hồng tô điểm đêm đêm
Hong khô cả những giọt mềm
Vẫn còn xót lại bên thềm ngày qua.
Gió đưa mây mãi đùa số phận
Trời về chiều bến vắng mờ xa
Sông thơ tím bóng nhạt nhòa
Vẫn trêu đầu sóng vỡ òa niềm riêng.
Từng khoảnh khắc tìm quên chợt nhớ
Lòng dặn lòng tan vỡ vì đâu
Lẽ nào làm kẻ đến sau
Trời không thương bắt nhận đau riêng mình.
Vẵng nghe tiếng sóng tự tình
Đời từ muôn thuở lục bình chênh chao.



                                       


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét