Thứ Tư, 30 tháng 5, 2012

LAM QUEN...

http://hoacomay75-huonggiang.blogspot.com happy to know about you, I have learned something  how to share in the common house. I love your blog, wish you happy, successful ...






                                                            






                                                           

 

World Wide Open..(the gioi rong mo)

world before it took us through the pages of your blog ... thank the ... listening information with beautiful pictures, articles from Vietnam can be dep .... look at the world. the world is looking at Vietnam ... I love you .. I want to familiarize yourself, study the original .... thank you

hi .. I read your blog ... a blog is quite impressive, I come from Vietnam tuoi dep .. my gmail is: huonggiang118b@gmail.com .., my blog is: http://hoacomay75-huonggiang. blogspot.com thanks da ... read this message .... Wish you success, happiness ..

                                              

Thứ Bảy, 26 tháng 5, 2012

NOI VONG TAY LƠN TOGETHER ...

Noi Vong Tay Lon TOGETHER ...
Hello all of you: It's fun when you get to know each other through this blog, the world is vast and immense, my country and yours was always beautiful, let's get acquainted and share listen together ... to fight for a peaceful world without war, people are always live and love; "What on earth is more beautiful than that ... people who live to love one another" thank you life each morning wake up .. we have more days to love ...
  http://hoacomay75-huonggiang.blog spot.tom from the beautiful country of Vietnam, are looking forward to get used to exchange and learn from your IT organization is always fun, happiness and success ...

NOI VONG TAY LƠN TOGETHER ...








Con gái Việt Nam












                                                         Hoa hậu Diễm Hương Việt Nam

Cảnh giác với bút mất chữ để gian lận khi ký kết hợp đồng


Cảnh sát Trung Quốc cảnh báo người dân cần đề phòng trước loại bút có tính năng làm biến mất chữ vài ngày sau khi viết. Tốt nhất là người dân nên ký các giấy tờ bằng bút của mình để tránh bị lừa.
Bút mất chữ có hình dáng và chữ viết hệt như một cây bút thông thường - Ảnh: Kunming
“Bút ma thuật” đã trở thành công cụ đắc lực của các tội phạm lừa đảo hợp đồng. Tùy theo chất liệu, nhiệt độ, độ ẩm, tốc độ viết, chữ viết sẽ biến mất trong vòng 15 phút đến 2 ngày sau khi viết mà không để lại bất cứ dấu vết nào. Công an thành phố Thái Nguyên cho biết loại mực trong bút được chế tạo từ một chất đặc biệt, khi kết hợp với không khí sẽ tạo ra phản ứng hóa học khiến chữ mất màu.
Một nghi can họ Vương đã dùng “bút ma thuật” để ký giấy tờ vay 250.000 nhân dân tệ (826 triệu đồng) từ một người họ Lý. Hai ngày sau, chủ nợ họ Lý cuống cuồng khi toàn bộ chữ ký trên giấy nợ đều biến mất. Tương tự, năm 2011 chủ nợ Âu Dương Thanh mất trắng 260.000 nhân dân tệ (960 triệu đồng) khi giấy nợ biến thành một tờ giấy... trắng!
“Bút ma thuật” có giá 10-50 nhân dân tệ (3.300-165.000 đồng), được bán tràn ngập trên mạng mua sắm Taobao và các chợ đầu mối Quảng Đông.
ĐÔNG PHƯƠNG
(Theo THX, báo chiều Dương Tử)

Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012

Sóng cảng Vân Đồn

Sóng cảng Vân Đồn

                 Thương tặng H nhân một chuyến  thăm Cảng Đảo Vân Đồn-QNinh

Tôi gặp em giữa đường đời sương gió
Phút sao lòng biết ngỏ cùng ai
Cảng Vân Đồn con sóng cứ lăn dài
Thổn thức nghe nỗi lòng trinh nữ

Em kể tôi nghe biển gồng mình giận dữ
Hơn một lần cuốn trọn vẹn mối lương duyên
Đời bận rộn cuộc sống mải bon chen
Em vẫn giữ cho mình nguyên giá

Thương em tôi dẫu đời chịu bao vất vả
Sống xa quê xa mái ấm chân tình
Biển dịu hiền muôn tia nắng tươi xinh
Mắt em cười ngày mai gió mới

Mạnh dạn lên em người yêu đang chờ đợi...
Cuộc sống yên bình cuộc thân thương....
                                        4/2012

    

Thứ Ba, 22 tháng 5, 2012

ẤN TƯỢNG HẠ LONG XANH...

An tuong Ha Long xanh....

Nhân Hạ Long được công nhận di sản thế giới mới; Những ngày nghỉ cuối tuần được về thăm đất Hạ Long huyền thoại... Những viên Ngọc Rồng để lại trần gian, tạo nên một kỳ tích thiên nhiên có một không hai trên thế giới, Hạ Long xanh, Hạ Long muôn màu kỳ ảo mê hoặc du khách muôn phương....
duoi day la mot so hinh anh chuyen tham Ha Long xanh..



















Chủ Nhật, 20 tháng 5, 2012

Khởi công xây dưng Cầu Đông Xuyên


Trong không khí cả nước kỷ niệm 122 năm ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh, sáng 19/5, cầu Đông Xuyên, cây cầu nối liền 2 bờ sông Cầu là mong ước của ngàn đời nay của người dân huyện Hiệp Hòa, Bắc Giang và huyện Yên Phong, Bắc Ninh chính thức được khởi công xây dựng


Nhấn nút phát lệnh khởi công xây dựng công trình cầu Đông Xuyên - Ảnh VGP/Từ Lương
Phó Thủ tướng Nguyễn Thiện Nhân, Đại biểu Quốc hội khóa XIII khu vực tỉnh Bắc Giang, Bộ trưởng Kế hoạch và Đầu tư Bùi Quang Vinh, Bộ trưởng Tài chính Vương Đình Huệ, Bộ trưởng Lao động, Thương binh và Xã hội Phạm Thị Hải Chuyền, Chủ tịch Hội Nông dân Việt Nam Nguyễn Quốc Cường và lãnh đạo tỉnh Bắc Giang, Bắc Ninh qua các thời kỳ đã chính thức phát lệnh khởi công xây dựng công trình cầu Đông Xuyên tại bờ phía nam thuộc xã Mai Đình, huyện Hiệp Hòa, tỉnh Bắc Giang.
Dự án xây dựng cầu Đông Xuyên kết hợp với việc cải tạo tỉnh lộ 295 có ý nghĩa đặc biệt quan trọng trong phát triển hạ tầng giao thông và phát triển kinh tế xã hội của Bắc Giang và Bắc Ninh và cả vùng Đông Bắc.
Sau khi hoàn thành, cầu Đông Xuyên sẽ kết nối các khu công nghiệp tập trung của 2 tỉnh Bắc Giang và Bắc Ninh với quốc lộ 18, quốc lộ 1, quốc lộ 37 góp phần thúc đẩy giao thương và thu hút các nhà đầu tư đến với các khu công nghiệp ở địa phương.
Mũi khoan nhồi đầu tiên sau lễ khởi công - Ảnh VGP/Từ Lương
Đặc biệt, cầu Đông Xuyên sẽ có sứ mạng chấm dứt tình trạng quá tải nghiêm trọng và mất an toàn giao thông đường thủy thường xuyên diễn ra đối với người cũng như các phương tiện giao thông khi muốn qua sông. Đồng thời sẽ góp phần giảm thiểu tối đa những “điểm đen” về trật tự xã hội ở 2 bờ nam và bắc của bến phà, đáp ứng mong ước nhiều đời nay của nhân dân sống ở 2 bên cầu.
Để đảm bảo đúng tiến độ xây dựng cầu Đông Xuyên, Phó Thủ tướng Nguyễn Thiện Nhân đề nghị chính quyền 2 tỉnh Bắc Giang và Bắc Ninh phối hợp chặt chẽ trong việc triển khai thực hiện dự án; tăng cường vận động, tuyên truyền nhân dân và thực hiện tốt công tác đền bù và giải phóng mặt bằng đối với những đối tượng bị thu hồi đất để phục vụ xây dựng cây cầu này. Đồng thời sớm rà soát các quy hoạch về phát triển công nghiệp, dịch vụ thương mại có liên quan để khai thác tốt hơn những lợi ích mà công trình sẽ đem lại.
Chủ đầu tư và các nhà thầu tham gia phải thực hiện đầy đủ trách nhiệm được giao, sử dụng hiệu quả nguồn vốn đầu tư, đảm bảo tiến độ, chất lượng, bảo vệ môi trường và an toàn lao động trong quá trình thi công.
Phó Thủ tướng đánh giá cao sự quan tâm hỗ trợ và phối hợp hiệu quả của các Bộ Tài chính, Kế hoạch và Đầu tư và Giao thông vận tải trong quá trình thẩm định dự án và phê duyệt dự án xây dựng cầu Đông Xuyên.
''Cầu Đông Xuyên có thiết kế dài 643 mét, với 2 làn xe, mặt đường rộng 11 mét với số vốn đầu tư khoảng 455 tỷ đồng từ nguồn vốn Nhà nước. Cầu Đông Xuyên cách bến phà cũ 800 mét, tổng chiều dài toàn tuyến là 7708 m, trong đó phần nằm trên địa phận tỉnh Bắc Giang dài 3838 mét và phần nằm trên địa phận tỉnh Bắc Ninh dài 3227 mét. Điểm đầu tại km 66  thuộc xã Mai Đình (Hiệp Hòa- Bắc Giang), điểm cuối thuộc địa phận xã Đông Tiến (huyện Yên Phong- Bắc Ninh). Dự kiến cầu Đông Xuyên sẽ được đưa vào sử dụng nhân dịp 19/5/2014''
Một số hình ảnh Lễ khởi công do CTV của Hiephoa.net ghi lại:
Đại biểu về dự Lễ khởi công xây dựng Cầu Đông Xuyên
PTT Nguyễn Thiện Nhân và CT UBND tỉnh Bùi Văn Hải tại  Lễ khởi công xây dựng Cầu Đông Xuyên
CT UBND huyện Hiệp Hòa Nguyễn Thị Hoa tại  Lễ khởi công xây dựng Cầu Đông Xuyên

Gió Núi Đôi

Kính tặng những Cựu chiến binh VN


Tôi viết bài thơ về núi đôi

Một thời oanh liệt, đã qua rồi

Nắng dội mưa chan, cùng năm tháng

Khoảng khắc giao mùa, năm tháng trôi


Ngày ấy chúng tôi, tuổi đôi mươi

Chiến trường vẫy gọi, lớp lớp người

Đi suốt ngút ngàn, xanh rừng núi

Vai nặng ba lô, miệng vẫn cười..


Miền Nam nâng bước, gọi chúng tôi

Khe sanh, Đường 9, Đồng Tháp mưòi

Thành Cổ, máu pha hồng Thạch Hãn

Tang trắng trên đầu, lệ buốt rơi…




Một thời chiến trận đã xa rồi

Ngưòi cựu chiến binh mặt rạng ngời

Vào xuân đất nước sôi nhịp sống

Chống gậy lên cao , gió… Núi Đôi.

Vũ Hương Giang ( hoacomay75)

GIÂY PHÚT CHẲNG BÌNH YÊN...


Thứ Bảy, 19 tháng 5, 2012

NƯƠC MẮT NGƯỜI YÊU XƯA...

Nước mắt người yêu xưa...

Em khóc…
Nhưng không ra nước mắt
Tiếng nấc nghẹn ngào…
Đau thắt con tim
Hơn một lần em đã lặng im
Để mặc đời trôi theo số phận….
Em nói:
Anh ơi xin đừng giận
Một lần thôi.. Xin được sẻ chia
Để mai ngày có phải xa lìa
Thì với anh hôm nay là lần cuối.
Em biết
Ngày xưa là quá vội
Tiếng sét ái tình
Tiếng sét giữa thinh không
Đò  sang ngang, theo lái theo chồng
Để mình anh tím ngắt cả chiều đông…
                                                                          

TỘI ĐA ĐOAN...

Tội đa đoan… Truyện ngắn của Vũ Hương Giang.


Chiều hè như bao buổi chiều khác…Tôi là người con gái đã có chồng, nhưng mắc tội…. Tôi gặp người ấy, người mà tôi thầm yêu từ thủa con gái, tôi yêu anh lắm lắm chẳng dám nói ra ( con gái sĩ, kiêu mà bạn ơi)…Người ấy lịch thiệp, chân tình, vẫn cái nhìn ngày xưa, thật thà và cháy bỏng ( cũng như tôi, người ấy nhút nhát đã không mạnh dạn  nói những điều dám nói..) nhưng nay…Qua năm tháng bão dông… người ấy đầy bao dung cao thượng, ẩn chứa sự cảm thông chia sẻ sâu sắc, nét văn hoá tinh tế, đầy đặn toát ra từ giọng nói sâu trầm và cái bắt tay ấm áp….Thật sự tôi thấy không còn giới hạn..như có luồng điện, tôi bỗng chợt buông mình khó cưỡng…nhưng vẫn còn may, tôi đã tỉnh lại vì tôi còn nhớ… Tôi  đã có chồng.



Chồng tôi, một người không công ăn việc làm, vũ phu…cờ bạc, rượu chè bê tha…càng tệ hại hơn sau những cuộc đỏ đen… với đám dân anh chị, tôi đâu ngờ cuộc đời tôi lại sang lối rẽ, cái lối rẽ oái ăm phải chung sống đến gượng gạo mặc dù đã có một mặt con…Ngày ấy, ngày ấy…vâng, tôi đã vội vàng, nếu không vậy, thì tôi đâu đến nỗi như bây giờ , phải cân nhắc đắn đo….
Chiều buông…Cái buổi chiều mà tôi phải viết lên những dòng này…hoàng hôn dần tắt, những ánh nắng yếu ớt, mỏng manh còn sót lại trong khu vườn hoang, ánh nắng gợi cảm đến sự cần có nhau của một ngôi nhà bỏ trống mà chủ nhân đã chuyển đi nơi khác; Trời ơi cái không gian bối cảnh này…
Mùi thơm nồng nàn của lá bưởi vườn quê sế chiều mùa hạ,  lá bạch đàn,  lá sả ngào ngạt…khiến tôi đứng như trời chồng bên người ấy…không bóng người qua lại..chỉ có hai chúng tôi và đôi chim Khuyên đang ríu rit truyền cành tìm về tổ ấm trong khu vườn, chúng thật hạnh phúc…Tôi cố rằn lòng để không run lên, tôi cố gìm nén dòng máu nóng đang sung mãn của người (gái một con)  …Tôi biết người ấy cũng cố nén gìm  như tôi, anh là một người có học thức, có địa vị trong xã hội…(đời thật chớ trêu vợ người ấy đã mất sau một con bệnh hiểm nghèo, anh đang phải một mình gà trống nuôi con, anh lại đang cô đơn sau những gì đã mất…) …Cái sức trẻ và đôi bờ vai khoẻ mạnh kia cũng run lên, ánh mắt anh ấy nhìn tôi đăm đắm sâu sa…Nhưng anh vẫn cố gìm lòng…Trời ơi…liệu tôi còn níu kéo và giữ được bao lâu nữa trong khu vườn đầy sả và bạch đàn thơm hương này…hãy giữ buộc tôi lại  …hãy giúp tôi đi hỡi bạn đọc...Tôi phải làm sao đây…lao vào và ôm chặt lấy anh ư..? tỳ áp vào anh cái phần nóng bỏng và nhạy cảm kia ư ?  và trong hơi thở nói với anh rằng… em yêu anh…hãy giảỉ thoát cho em, chúng ta hãy làm lại, hãy giành cho nhau như từ thủa ban đầu?. Hay đứng chôn chân, ngấn lệ, cúi mặt, lặng thầm và nói khe khẽ: Anh ơi số phận đã an bài…Ta chôn chặt miền đau…Kỷ niệm  xưa hãy giữ chọn trong nhau…? nếu có thể ( dù chỉ là trong suy nghĩ)  thì tôi xin mắc tội được ôm anh lần cuối, được ngả đầu vào ngực anh… trời ơi…Có thể tôi đã mắc tội đa đoan chăng? Tôi là người vợ không đoan chính thuỷ chung? dẫu chưa bao giờ tôi làm thế, tôi thề… chưa một lần tôi làm thế… Người đời..???



Ảnh minh họa
Khi tôi viết những dòng này, sau lưng tôi, trên vai tôi… còn hằn sâu những vết thâm tím của trận đòn vô cớ, bởi chồng tôi lại thua bạc…Liệu anh..người ấy ( chiều nay) có xoa dịu được nối đau thể xác và nỗi đau trong tim đang rỉ máu của tôi không…? mặc dù tôi đã gắng gượng thuyết phục chồng tôi, kể cả van xin nhưng vẫn chứng nào tật ấy, số phận tôi nghiệt ngã…tôi phải trả giá…tôi có lỗi lầm gì chăng?
Hãy cho tôi một lời khuyên đi, tôi cầu xin hỡi bạn….? tôi mong muốn được sẻ chia…!!!..Tôi có tội… tôi có tội…Đúng rồi tôi có tội; Tội đa đoan… Gái đã có chồng ???

Một lần con hát mẹ nghe...

Một lần con hát…Mẹ ngheTùy bút của Hương Giang
Mẹ ơi …Con biết có viết bao nhiêu, làm bao nhiêu cũng không hết, không đủ bởi lòng mẹ lớn lao vô cùng không gì sánh nổi…Ở nơi ấy mẹ có biết không?  con viết những dòng này là để lưu lại, ghi lại một kỷ niệm trong đời không thể nào quên, bởi có một lần con đã hát, hát cho mẹ nghe, lời hát của đứa con hiếu thảo, hát cho những người có căn bệnh như mẹ nghe, mà cái khoảng cách, sự sống , cái chết thật gần nhau, chỉ cách một vạch chì mờ…
Ảnh minh họa, nguồn internet
Chiều ấy, một chiều tháng 4 năm …
Mẹ tôi bị bệnh hiểm nghèo; đã đi các bệnh viện từ huyện, đến tỉnh và cuối cùng là Bệnh viện lao và phổi Trung ương tại Hà nội; 5 anh em chúng tôi thay nhau nuôi mẹ; chúng tôi mong muốn mẹ sẽ mau lành bệnh để được trở về nhà, gần 2 tháng nằm tại bệnh viện Thanh Nhàn và bệnh viện  này, nhưng bệnh của mẹ đâu có thuyên chuyển.. Mỗi ngày một xấu đi…Tôi như có linh tính một điều gì đó chẳng lành, bởi là anh lớn lại là con cả trong nhà, tôi đã mạnh dạn đăng ký xin được gặp Tiến sĩ trưởng khoa để mong muốn biết được sự thật về căn bệnh của mẹ…Tôi đã choáng váng và gắng gượng để chấp nhận một sự thật quá phũ phàng…Mẹ tôi bị bệnh Ung thư vách ngăn trung thất, những cơn đau ở ngực và phổi đã làm mẹ gày và yếu đi rất nhiều, người teo tóp, cụ chỉ còn được 36-37 kg…Khi mẹ thều thào, đút hơi hỏi tôi: “Bác.. bác sĩ bảo.. mẹ bị …bệnh gì hả con?” Tôi nghẹn ngào nơi sống mũi, cố dấu  giọt nước mắt, ngoảnh mặt đi nơi khác không dám nhìn vào mặt mẹ…
Gương mặt ấy ngày xưa tôi đã dụi đầu và ngực mẹ, bàn tay non dại quờ lên má mẹ, mong mẹ khi đi chợ về có đồng quà cho anh em chúng tôi, khi lớn một chút tôi nhổ tóc sâu cho mẹ , Gương mặt ấy…Bởi điều tôi sắp nói đây là điều mà tôi chưa bao giờ nói, tôi đã nói dối mẹ, vâng tôi đã ở tuổi trung niên,  nhưng lần đầu tôi nói dối…Tôi nói bác sĩ bảo mẹ bị “bệnh phổi mãn tính, bệnh này phải điều trị lâu và kiên trì”, mẹ chỉ lặng im không nói… Nhưng than ôi!!.. Tôi đã nói dối mẹ, nói dối lần đầu tiên trong đời, nhưng tôi biết tôi nói dối là để có lợi cho mẹ, nói dối cho mẹ khỏi hoang mang …( con cúi đầu ngàn lần xin mẹ thứ tha)…Tôi biết,  tôi, các em tôi và những người thân  chẳng thể giữ được mẹ bao nhiêu ngày nữa…Mẹ đã tin tôi ( vì tôi chưa bao giờ nói dối)  chúng tôi đã cố gắng làm hết những gì có thể để yên lòng mẹ.. Bởi cuộc đời mẹ tôi đã quá vất vả, mẹ tôi được sinh ra bên dòng sông Cầu, cạnh cái làng San nhỏ bé của xã Mai Đình; mẹ tôi bị mồ côi từ bé, cụ bà sinh ra mẹ bị cảm mạo mà chết, cụ ông đi bước nữa mẹ tôi lang thang đi ở với bà cô.. .13 tuổi tự đi kiếm ăn, nhặt lá chuối khô mang về chợ làng bán và mãi  sau này khi truởng thành làm bạn với bố tôi.. 5 anh em tôi được sinh ra trong hoàn cảnh kinh tế khó khăn, tôi và 2 em tôi lần lượt lên đường …Tôi đã trực tiếp tham gia chiến trường…Nỗi lo âu cùng những dòng nước mắt, mẹ đợi chờ năm tháng chiến tranh…Thời bao cấp 6-7 miệng ăn, bố tôi đồng lương ít ỏi lại ở xa nhà…Mẹ tôi đã quá vất vả lo toan, bươn chải, tảo tần nuôi dạy chúng tôi nên người….Mẹ ơi…Con muốn gọi mẹ ơi…!!!
Vâng chiều ấy…Cái buổi chiều mà tôi muốn nói với bạn đọc…(Chắc bạn đã  không dưới một vài lần đến thăm hoặc nuôi người nhà nơi bệnh viện, nhất là  bệnh viện tuyến Trung ương)…Trong không khí ngột ngạt của căn phòng giành cho bệnh nhân …Trời mùa hè nắng nực oi nồng, mẹ càng thấy khó thở, bởi mẹ tôi đã rất nhiều lần phải hút dịch tràn từ Phổi những khi khó thở, chiếc kim nhà Y, dài hơn 20 cm siên vào ổ bệnh nơi phổi của mẹ, mẹ tôi đau lắm nhưng có lẽ tôi còn đau nhiều lần hơn thế, con thương mẹ lắm lắm mẹ ơi…( các tế bào lạ đang hành hạ mẹ tôi ) tôi ngồi quạt cho mẹ, mẹ muốn ra ngoài lắm…Tôi nói chờ chút nữa nắng dịu con đưa mẹ ra hiên, cạnh cây hoa Đại cho mát, mẹ đã nghe tôi và cố chịu đựng những cơn đau ở ngực…. Cuối chiều, hết giờ hành chính, trời đã dịu đi.. Tôi dìu mẹ ra hiên chải manh chiếu hướng về phía cây Đại, một loài hoa thơm, thanh khiết mà mẹ tôi rất thích, tôi lựa chiếc gối mềm cho mẹ tựa lưng, mẹ dơ cánh tay cong cong gày guộc chỉ ra những bông hoa rụng trên thảm cỏ, ý muốn nói nhặt lại cho mẹ…Tôi hiểu ý, nhờ  một người cũng đi trông nom bệnh nhân trông dùm mẹ và ra nhặt những bông hoa Đại vừa mới rụng đầu chiều, tôi với cả những bông hoa trên cành và lựa những bông thật đẹp gom trong chiếc khăn Mùi xoa đưa về cho mẹ…Mẹ khẽ hít hít và nói: “Hoa này …thơm..thơm con ạ”…Mẹ chọn một bông hoa có vẻ hơi héo hơn đã rụng và gượng vuốt nhẹ có vẻ như suy nghĩ điều gì…
Lòng tôi se lại, tôi hiểu, bởi lòng mẹ thương cánh hoa rơi… Tôi nén nước mắt vào trong và quạt nhẹ cho mẹ, bóp vai cho mẹ mà lòng rưng rưng nghèn nghẹn…Chợt mẹ nói:  “Ở đây.. không..không  có Đài nghe… nhỉ”…( tôi nghĩ ở bệnh viện chắc họ muốn yên tĩnh nên không cho mắc Đài) tôi biết chắc mẹ muốn nghe hát ( bởi mẹ rất thích văn nghệ) Trời ơi ...Tôi hát có ra gì đâu nhưng lúc này tôi còn biết làm gì hơn, tôi muốn phục vụ mẹ, chỉ có tôi là người duy nhất được biết sự thật về căn bệnh của mẹ…Mẹ ơi… Con hát cho mẹ nghe nhé..!!! Mẹ khẽ gật đầu …Và tôi đã hát…Tôi hát bằng cả lòng mình, bởi tôi hát cho mẹ tôi nghe…Tôi hát bài: Về Quê…( bởi tôi chỉ thuộc bài này) Bạn biết không mẹ tôi nghe say sưa lắm, tôi tin không phải vì tôi hát hay, tôi có phải ca sĩ đâu, là con trai của mẹ đã gần 50 tuổi rồi, mẹ biết quá đi chứ, chắc mẹ đã nghe được tiếng hát từ trái tim tôi, mà là tiếng hát của đứa con trai tim đang rỉ máu vì đứa con trai ấy biết rằng mẹ của mình đã sắp ra đi…Vâng không hiểu sao mắt tôi đã ngân lệ từ bao giờ chẳng rõ, mẹ từ từ ngả đầu vào ngực tôi, tôi cảm nhận được hình như mẹ cũng đang khóc ( những giọt nước mắt đã cạn khô lắm rồi).. Yêu anh… em  thì về…Yêu anh em  thì về…Lời bài hát cứ tha thiết đam mê…Nơi có một miền quê…Có hàng tre… ru nghỉ chiều hè…Quê hương ta bánh đa bánh đúc….Phiên chợ nghèo…Lều tranh mái siêu…Vâng tôi vừa nấc vừa hát,  vừa vuốt vừa xoa vai cho mẹ, mẹ ơi …!!! chắc mẹ biết trước ngực con nước mắt đã rơi đầy…Con đã quên đi xung quanh, con chỉ biết có mẹ, hình mẹ mênh mông, mẹ đang hiện hữu bên con, con hát cho mẹ đỡ đau, con hát cho mẹ thả hồn cùng hương hoa Đại, cùng bồng bềnh theo những đám mây…Cứ như vậy tôi đã hát đi hát lại bài này, cho đến khi xung quanh tôi, mọi người ngồi xúm quanh đầy.. để nghe tôi hát ru cho mẹ, có người quạt cho tôi và mẹ tôi, một vài người trong số họ đã khóc, họ khóc cho tình mẹ con, họ khóc cho họ bởi những con bệnh hiểm nghèo, bởi cảnh nhà khốn khó không có tiền phải đi chữa bệnh tận Hà Nội…Bạn đọc biết không, tôi đã khản giọng và nghẹn lại, chỉ còn lại từng giọt nước mắt rơi, tôi nhìn mẹ, nhìn mọi người cứ nhoà đi, một đứa con lớn, một người đàn ông trưởng thành, mái tóc tôi cũng đã đôi sợi bạc, đã lại bạc thêm…Đứa con ấy hát cho người mẹ già trên 70 tuổi…lặng nghe…, Đứa con đã cố níu kéo, giữ mẹ khỏi lưõi hái của tử thần…Nhưng trời già đã tắt nắng…
Mẹ đã ngủ…. trên cánh tay tôi…..Có một chiều như thế, một lần như thế, cả hai mẹ con đều không còn nước mắt, bỗng cơn gió lùa lạnh thấu tim tôi, Tôi gọi Mẹ ơi..Mẹ ơi..…Nơi đất khách quê người …!!!

Hiệp Hòa, 7/2011.










Huyền thoại hoa lục binh

Huyền thoại Hoa Lục bình


Ngày xửa ngày xưa từ lâu lắm rồi….
Có một đôi vợ chồng già, làm nghề chài lưới ven sông, họ nghèo lắm, không có miếng đất để dựng túp lều nương thân, chỉ có con thuyền rách nát là tài sản duy nhất. Bồng bềnh nay đây mai đó; Họ muộn mằn, mãi đến tuổi trung niên mới sinh hạ được một mụn con trai, ông bà mừng lắm, từ nay đã có người nối dõi tông đường và đặt tên cậu bé là Hoà.  Hoà mỗi ngày mỗi lớn, chàng trai sông nước vạm vỡ đỡ đần bao việc trên sông, rồi năm tháng qua đi ông bố đã qua đời. Vành khăn trắng trên đầu Hoà đau đớn thảm thiết khóc cha, bó chiếu và đặt người bên doi cát ven sông. Hoà rất muốn đặt cha trên bờ, nhưng làm gì có đất, bên doi cát nước lúc lên lúc xuống thất thường, thương lắm, nhưng Hoà chỉ biết nức nở, nuốt nước mắt vào trong thầm gọi cha ơi…lòng con rất muốn, nhưng biết làm sao được… cha ơi, cha ơi.., kiếp nghèo thân phận nổi trôi…
Sau những ngày đau buồn đó, hai mẹ con nương tự vào nhau, bữa rau bữa cháo qua ngày, được con tôm con tép Hoà mang vào làng rao bán, đổi lấy con củ con khoai chắt bóp dụm dành để thuốc thang cho mẹ, thêm tiền vá lưới, ghép miếng ván sửa lại con thuyền. Hoà ngoan và có hiếu lắm, những củ khoai ngon, miếng vải lành đều dành cho mẹ, dân làng ai cũng khen, có gì đổi nấy, có khi họ còn cho thêm…
Ở làng nọ có một cô con gái con nhà giầu, tên gọi Cẩm Bình nết na thuỳ mỵ
một lần đi chơi gặp Hoà, chàng trai sông nước …đời chớ chêu, Cẩm Bình bỗng đem lòng yêu thầm thương trộm; ngược lại Hoà cũng siêu lòng dẫu biết không môn đăng hậu đối nhưng tình yêu mỗi ngày mỗi lớn, họ ngầm hẹn nhau lúc đầu thôn cuối bãi, lúc trăng lên...Họ thề với nhau dẫu chân trời góc bề cũng sống chết cùng nhau, nặng duyên, nặng tình, nặng kiếp phôi pha…
Trên đời chỉ có hai ta
Chân trời góc bể một nhà sống chung…
Hoà kỳ công mài dũa tặng Cẩm bình hình trái tim óng ánh, bằng những con trai trai lớn đánh bắt được dưới sông, tết nhẫn cỏ may trao tặng người yêu..
Biết phận nghèo, Hoà nói trong hơi thở ấm áp:
…Anh trao em nhẫn cỏ...
Bởi nhà nghèo... em có nhận không?
Đời anh lận đận trên sông...  Mẹ già, thuyền nát, đất không, bến nhờ...
Cảm Bình thương thương lắm, nàng chỉ biết run run, nhận từ tay người yêu nhẫn cỏ, đặt nhẫn cỏ lên môi, cái mùi cỏ thơm thơm ngai ngái của đồng nội triền sông, Hoà lồng nhẫn vào tay người yêu, đôi bàn tay mềm mại thon thả ấy, dưới trăng Hoà quỳ xuống và nói : Đời này kiếp này, anh chỉ có mình em...nhưng anh nghèo quá Cẩm Bình ơi...rồi hai người ôm nhau khóc...
Như cái kim trong bọc, chuyện yêu đương của đôi trẻ rồi cũng bị phát hiện bố mẹ Cẩm Bính nhất quyết không đồng ý, nói rằng: Nhà nó mạt hạng, khố rách áo ôm, quân vô hướng, lấy nó đời con khổ, thiếu gì các chàng trai con nhà khá giả đang săn đón, mà phải đâm đầu chốn không cửa không nhà như kiếp phù du...đã nhiều lần la mắng thậm chí cả đánh đập thâm tím thân nàng; nhưng càng ngăn cản, đôi uyên ương ấy càng kết nhau và thương yêu nhau hơn, không gì có thể chia lìa. Bố mẹ Cẩm Bình đã sai gia nhân cấm cửa Hoà, không được phép lảng vảng gần nhà....

.Hoà buồn lắm, nỗi buồn của người nghèo, nỗi buồn cô đơn sâu thẳm, phần nhớ, phần thương ngưòi yêu bị đánh đập, Hoà tan nát cõi lòng, sức trai là thế mà nay quăng chài chẳng được xa, cánh tay dã dời.....   Biết chuyện mẹ Hoà khuyên con, nhà mình “đũa mốc không nên chòi mâm son” con à, càng không nên với “cành vàng lá ngọc”, cụ chỉ buồn cho thân phận nghèo khó...thương con trai, đôi mắt đã mờ lại càng mờ thêm..có những đêm cụ ngồi lau nước mắt trách trời, trách phận, nước mắt của người mẹ già nua rơi xuống dòng sông, nhưng dòng sông vẫn lặng thinh, hững hờ xuôi chảy đến vô tình....
Và một đêm, cái đêm định mệnh ấy, trời giông bão nước sông cuồn cuộn đỏ ngầu....người mẹ già đã ốm mấy tháng nay, bởi thương con bởi nhà nghèo thuốc thang không đủ, cụ mỗi ngày một khô héo, đã chăm lo cho mẹ tận tình, phần thương mẹ già, phần nhớ người yêu, đêm đó nhân bán cá, được ít tiền vào làng lấy thuốc cho mẹ; nhớ người mình yêu chàng chai quyết tìm đến nàng, để thang thuốc bên ngoài; chàng chèo tường tìm hẹn người yêu, nhưng có đâu ngờ mới gặp nhau được ít phút cạnh vườn sau thì bị gia nhân phát hiện, chủ nhà thả chó giữ và sai gia nhân đuổỉ đánh lấy cớ kẻ trộm...chàng trai chỉ biết rời tay người mình yêu dấu và bỏ chạy, chàng vợt qua tường nhưng vẫn không quên quay lại cầm thang thuốc của mẹ...số phận chớ chêu, đám gia nhân hung dữ và đàn chó ngao đã sầm sập đuổi sát tận nơi, vẫn ôm thang thuốc của mẹ trên tay chàng chạy và chạy...Trời tối đen thêm gió giông, chàng va vào cây bên đường chảy máu, vấp ngã  sứt chân đau đớn xót sa nhưng chàng cứ chạy và chạy... nào ngờ đã lao ra đến tận bờ sông, dòng sông cuộn sóng, đất dưới chân chàng bỗng sụt lở, quá mệt do bị truy đổi hụt hơi, chàng ngã và bị dòng nước cuốn đi, trời già thật nghiệt ngã dòng sông đã nuốt xác chàng.
Đám gia nhân biết vậy và cứ thế bỏ về...người mẹ già ốm eo, ngóng đợi và càng ngóng đợi, con thuyền neo đậu bên sông sóng đánh tròng chành, cụ đã kiệt sức bởi chờ con trai và đến sáng hôm sau thì cụ đã ra đi, trước khi chết cụ vẫn gọi Hoà ơi..Hoà ơi..., nhưng chàng trai nào đâu nghe được dòng sông oan nghiệt kia đã cướp mất chàng, cướp mất người con trai hiếu thảo của cụ...
Lại nói chuyện về Cẩm Bình...như thần giao cách cảm, linh tính mách bảo nàng hỏi gia nhân chuyện đuổi bắt người tối qua, nhưng không ai nói, họ chỉ ậm ừ vì bố mẹ nàng đã cấm họ, nếu ai nói sẽ bị đánh đòn và đuổi việc...Mấy ngày sau nhờ một người giúp việc tốt bụng trong nhà nghe lỏm được câu chuyện, nói lại với nàng...nàng đau đớn, vật vã khóc than và chốn tìm đến bến sông, ở đó con đò xưa không còn, chỉ còn lại một nấm mồ chôn trên bãi cát ven sông, đó là nấm mồ của mẹ chàng do dân làng thương cảm chôn cất dùm mà khói đã tàn, hưong lạnh đớn đau...
Lòng trắc ẩn và tình yêu da diết, bởi lời thề..thương cho số phận mẹ con chàng; đêm đêm nàng chốn tìm đến bờ sông ngồi khóc...tiếng khóc thảm thiết lay động trời xanh, tiếng khóc làm loài côn trùng im lặng, tiếng khóc làm dòng nước xưa giữ dằn nay từ từ xuôi chày, trăng đang sáng trong, nay chuyển úa màu.. chàng ơi chàng ở nơi đâu..thân xác chàng trôi dạt chốn nào?..khôn thiêng trời đất cho được vớt xác chàng, vuốt mắt cho chàng, vì tình yêu, vì ngang trái sang hèn, vì giầu nghèo, vì em, mà chàng đã ra đi, than ôi.. trái ngang đời người, than ôi mẹ cha khắc nghiệt rẽ chia  tình con trẻ...
Một tuần liền như vậy, nàng đã kiệt sức, cạn nước mắt; đêm đó ......bỗng từ đâu đó có một loài cây lạ, bệp bềnh dưới nước, a..nh.. Ho..oà , a..nh ..Ho..oà...tiếng khóc đứt quãng,  tưởng xác chàng nổi lên, nàng vội lao ra và ngã xuống dòng sông, ngay chính nơi chàng ra đi,...Đêm ấy cũng là đêm định mệnh của nàng, nào có ai hay...? chỉ có lũ côn trùng tiễn nàng bằng tiếng kèn réo rắt ai oán, trăng nhuỗm màu, dòng sông tĩnh lặng, nàng đã đến gặp người yêu dưới chốn cửu tuyền.....
...Bẩy tuần sau ngày Cẩm Bình mất, bố mẹ nàng lập hương án ngay cạnh bờ sông để cúng tế, giãi bầy ân hận, tạ lỗi về việc làm của mẹ cha, như định mệnh ở đâu đó sau ba tuần nhang, bỗng xuất hiện một loài hoa, thân màu tím cánh mỏng xếp lên nhau chồng chồng lớp lớp như đang hướng lên bờ, hướng lên hỏi ông trời, ở giữa những nhuỵ hoa như có giọt sương đẫm lệ thi thoảng lại rớt xuống dòng sông và dưới cánh hoa ấy là thân cây màu xanh hình như bắp tay người con trai vạm vỡ, nâng đỡ bông hoa, bập bềnh trôi trên sông nước... Bố mẹ nàng thảng thốt nghĩ đó là linh hồn con gái và chàng trai ứng nghiệm, nên chỉ biết cúi lạy những bông hoa nổi trôi dập dềnh kia, xin các con lượng thứ bởi lỗi lầm nghiệt ngã trái ngang trong nhận thức, sự đã rồi của bậc làm mẹ làm cha....
Dưới dòng chảy...bông hoa tim tím, trinh trắng ấy nhỏ những giọt lệ đau đớn xuống dòng sông, sóng xô nghiêng bông hoa, hai tán lá xanh khẽ chạm vào nhau như hai tay người con trai, cung kính cúi lạy bố mẹ trên bờ, để giã từ lần cuối...phiêu dạt... thân phận kiếp hoa trôi....
...Ở xứ Bắc nơi khởi nguồn có câu chuyện này, dòng sông ấy trước đây chưa có ai đặt tên, nay dân gian người ta gọi là sông Thương, bởi câu chuyện tình bất hạnh của đôi trai gái, tha thiết yêu nhau nhưng không thành đôi, bởi người mẹ già xấu số, bệnh tật ngong ngóng chờ con mà chết...dân địa phương thường gọi là hoa bèo tây. Chữ Bèo ý muốn nói thân phận bèo bọt, phù du...ở xứ Nam  bên Sông Hậu khi mọi người biết được câu chuyện này, người ta gọi là Hoa Lục Bình- Chữ Hoa là từ chữ Hoà biến âm (chàng trai) chữ Bình là từ chữ Cẩm Bình (cô gái) còn Lục ( có nghĩa màu xanh- thể hiện cho sự trẻ trung đôi lứa), Hoa Lục Bình- miền Nam; hay Hoa bèo tây là một mà thôi...từ dòng sông Thương miền Bắc, dòng sông Hương dịu êm miền Trung , Kênh rạch miền Nam đều xuất hiện loại hoa này, chúng có mặt khắp nơi ...điều đó muốn nhắc nhở những bậc làm cha làm mẹ hãy tôn trọng tình yêu chân chính của con trẻ, không ngăn cấm, phân biệt giầu nghèo sang hèn ....kẻo lỡ một đời nhân duyên, như huyền thoại về loài hoa Lục Bình đẫm lệ được kể trên...
Có người nói: Rễ cây hoa Lục Bình màu nâu đen là biểu tượng của người mẹ già nua, chắt chiu hút các chất phù du của dòng chảy, tuy tuổi cao nhưng vẫn gắng gượng giúp đỡ,  chăm sóc con trai, con dâu...những cọng bèo hay thân lá như bàn tay to khoẻ của chàng trai là trụ cột gia đình, che nắng che sương cho mẹ già và ấm ủ người vợ  hiền một lòng son sắt, tuy chưa thành đôi  nhưng đã thề chọn một đời bên nhau, cái màu tim tím phớt ấy, thể hiện tình yêu thương chung thuỷ dù nắng mưa, giông tố chẳng đổi dạ thay lòng...bất cứ ở đâu chúng cũng vẫn bồng bênh như con thuyền, vừa lang thang phiêu dạt vừa trôi vừa nở, cứ mỗi cụm hoa Lục Bình tách ra lại thành một gia đình mới, chúng có mặt ở khắp ao chuôm, sông ngòi kênh rạch từ Bắc chí Nam, đâu đâu ta cũng gặp loài hoa này...đó là huyền thoại về một loài hoa: Hoa Lục Bình...