Huyền thoại Hoa Lục bình
Ngày xửa ngày xưa từ lâu lắm rồi….
Có một đôi vợ chồng già, làm nghề chài
lưới ven sông, họ nghèo lắm, không có miếng đất để dựng túp lều nương
thân, chỉ có con thuyền rách nát là tài sản duy nhất. Bồng bềnh nay đây
mai đó; Họ muộn mằn, mãi đến tuổi trung niên mới sinh hạ được một mụn
con trai, ông bà mừng lắm, từ nay đã có người nối dõi tông đường và đặt
tên cậu bé là Hoà. Hoà mỗi ngày mỗi lớn, chàng trai sông nước vạm vỡ
đỡ đần bao việc trên sông, rồi năm tháng qua đi ông bố đã qua đời. Vành
khăn trắng trên đầu Hoà đau đớn thảm thiết khóc cha, bó chiếu và đặt
người bên doi cát ven sông. Hoà rất muốn đặt cha trên bờ, nhưng làm gì
có đất, bên doi cát nước lúc lên lúc xuống thất thường, thương lắm,
nhưng Hoà chỉ biết nức nở, nuốt nước mắt vào trong thầm gọi cha ơi…lòng
con rất muốn, nhưng biết làm sao được… cha ơi, cha ơi.., kiếp nghèo
thân phận nổi trôi…
Sau những ngày đau buồn đó, hai mẹ con
nương tự vào nhau, bữa rau bữa cháo qua ngày, được con tôm con tép Hoà
mang vào làng rao bán, đổi lấy con củ con khoai chắt bóp dụm dành để
thuốc thang cho mẹ, thêm tiền vá lưới, ghép miếng ván sửa lại con
thuyền. Hoà ngoan và có hiếu lắm, những củ khoai ngon, miếng vải lành
đều dành cho mẹ, dân làng ai cũng khen, có gì đổi nấy, có khi họ còn
cho thêm…
Ở làng nọ có một cô con gái con nhà giầu, tên gọi Cẩm Bình nết na thuỳ mỵ
một lần đi chơi gặp Hoà, chàng trai
sông nước …đời chớ chêu, Cẩm Bình bỗng đem lòng yêu thầm thương trộm;
ngược lại Hoà cũng siêu lòng dẫu biết không môn đăng hậu đối nhưng tình
yêu mỗi ngày mỗi lớn, họ ngầm hẹn nhau lúc đầu thôn cuối bãi, lúc trăng
lên...Họ thề với nhau dẫu chân trời góc bề cũng sống chết cùng nhau,
nặng duyên, nặng tình, nặng kiếp phôi pha…
Trên đời chỉ có hai ta
Chân trời góc bể một nhà sống chung…
Hoà kỳ công mài dũa tặng Cẩm bình hình
trái tim óng ánh, bằng những con trai trai lớn đánh bắt được dưới sông,
tết nhẫn cỏ may trao tặng người yêu..
Biết phận nghèo, Hoà nói trong hơi thở ấm áp:
…Anh trao em nhẫn cỏ...
Bởi nhà nghèo... em có nhận không?
Đời anh lận đận trên sông... Mẹ già, thuyền nát, đất không, bến nhờ...
Cảm Bình thương thương lắm, nàng chỉ
biết run run, nhận từ tay người yêu nhẫn cỏ, đặt nhẫn cỏ lên môi, cái
mùi cỏ thơm thơm ngai ngái của đồng nội triền sông, Hoà lồng nhẫn vào
tay người yêu, đôi bàn tay mềm mại thon thả ấy, dưới trăng Hoà quỳ
xuống và nói : Đời này kiếp này, anh chỉ có mình em...nhưng anh nghèo
quá Cẩm Bình ơi...rồi hai người ôm nhau khóc...
Như cái kim trong bọc, chuyện yêu đương
của đôi trẻ rồi cũng bị phát hiện bố mẹ Cẩm Bính nhất quyết không đồng
ý, nói rằng: Nhà nó mạt hạng, khố rách áo ôm, quân vô hướng, lấy nó đời
con khổ, thiếu gì các chàng trai con nhà khá giả đang săn đón, mà phải
đâm đầu chốn không cửa không nhà như kiếp phù du...đã nhiều lần la mắng
thậm chí cả đánh đập thâm tím thân nàng; nhưng càng ngăn cản, đôi uyên
ương ấy càng kết nhau và thương yêu nhau hơn, không gì có thể chia lìa.
Bố mẹ Cẩm Bình đã sai gia nhân cấm cửa Hoà, không được phép lảng vảng
gần nhà....
.Hoà buồn lắm, nỗi buồn của người
nghèo, nỗi buồn cô đơn sâu thẳm, phần nhớ, phần thương ngưòi yêu bị
đánh đập, Hoà tan nát cõi lòng, sức trai là thế mà nay quăng chài chẳng
được xa, cánh tay dã dời..... Biết chuyện mẹ Hoà khuyên con, nhà mình
“đũa mốc không nên chòi mâm son” con à, càng không nên với “cành vàng
lá ngọc”, cụ chỉ buồn cho thân phận nghèo khó...thương con trai, đôi
mắt đã mờ lại càng mờ thêm..có những đêm cụ ngồi lau nước mắt trách
trời, trách phận, nước mắt của người mẹ già nua rơi xuống dòng sông,
nhưng dòng sông vẫn lặng thinh, hững hờ xuôi chảy đến vô tình....
Và một đêm, cái đêm định mệnh ấy, trời
giông bão nước sông cuồn cuộn đỏ ngầu....người mẹ già đã ốm mấy tháng
nay, bởi thương con bởi nhà nghèo thuốc thang không đủ, cụ mỗi ngày một
khô héo, đã chăm lo cho mẹ tận tình, phần thương mẹ già, phần nhớ người
yêu, đêm đó nhân bán cá, được ít tiền vào làng lấy thuốc cho mẹ; nhớ
người mình yêu chàng chai quyết tìm đến nàng, để thang thuốc bên ngoài;
chàng chèo tường tìm hẹn người yêu, nhưng có đâu ngờ mới gặp nhau được
ít phút cạnh vườn sau thì bị gia nhân phát hiện, chủ nhà thả chó giữ và
sai gia nhân đuổỉ đánh lấy cớ kẻ trộm...chàng trai chỉ biết rời tay
người mình yêu dấu và bỏ chạy, chàng vợt qua tường nhưng vẫn không quên
quay lại cầm thang thuốc của mẹ...số phận chớ chêu, đám gia nhân hung
dữ và đàn chó ngao đã sầm sập đuổi sát tận nơi, vẫn ôm thang thuốc của
mẹ trên tay chàng chạy và chạy...Trời tối đen thêm gió giông, chàng va
vào cây bên đường chảy máu, vấp ngã sứt chân đau đớn xót sa nhưng
chàng cứ chạy và chạy... nào ngờ đã lao ra đến tận bờ sông, dòng sông
cuộn sóng, đất dưới chân chàng bỗng sụt lở, quá mệt do bị truy đổi hụt
hơi, chàng ngã và bị dòng nước cuốn đi, trời già thật nghiệt ngã dòng
sông đã nuốt xác chàng.
Đám gia nhân biết vậy và cứ thế bỏ
về...người mẹ già ốm eo, ngóng đợi và càng ngóng đợi, con thuyền neo
đậu bên sông sóng đánh tròng chành, cụ đã kiệt sức bởi chờ con trai và
đến sáng hôm sau thì cụ đã ra đi, trước khi chết cụ vẫn gọi Hoà ơi..Hoà
ơi..., nhưng chàng trai nào đâu nghe được dòng sông oan nghiệt kia đã
cướp mất chàng, cướp mất người con trai hiếu thảo của cụ...
Lại nói chuyện về Cẩm Bình...như thần
giao cách cảm, linh tính mách bảo nàng hỏi gia nhân chuyện đuổi bắt
người tối qua, nhưng không ai nói, họ chỉ ậm ừ vì bố mẹ nàng đã cấm họ,
nếu ai nói sẽ bị đánh đòn và đuổi việc...Mấy ngày sau nhờ một người
giúp việc tốt bụng trong nhà nghe lỏm được câu chuyện, nói lại với
nàng...nàng đau đớn, vật vã khóc than và chốn tìm đến bến sông, ở đó
con đò xưa không còn, chỉ còn lại một nấm mồ chôn trên bãi cát ven
sông, đó là nấm mồ của mẹ chàng do dân làng thương cảm chôn cất dùm mà
khói đã tàn, hưong lạnh đớn đau...
Lòng trắc ẩn và tình yêu da diết, bởi
lời thề..thương cho số phận mẹ con chàng; đêm đêm nàng chốn tìm đến bờ
sông ngồi khóc...tiếng khóc thảm thiết lay động trời xanh, tiếng khóc
làm loài côn trùng im lặng, tiếng khóc làm dòng nước xưa giữ dằn nay từ
từ xuôi chày, trăng đang sáng trong, nay chuyển úa màu.. chàng ơi chàng
ở nơi đâu..thân xác chàng trôi dạt chốn nào?..khôn thiêng trời đất cho
được vớt xác chàng, vuốt mắt cho chàng, vì tình yêu, vì ngang trái sang
hèn, vì giầu nghèo, vì em, mà chàng đã ra đi, than ôi.. trái ngang đời
người, than ôi mẹ cha khắc nghiệt rẽ chia tình con trẻ...
Một tuần liền như vậy, nàng đã kiệt
sức, cạn nước mắt; đêm đó ......bỗng từ đâu đó có một loài cây lạ, bệp
bềnh dưới nước, a..nh.. Ho..oà , a..nh ..Ho..oà...tiếng khóc đứt quãng,
tưởng xác chàng nổi lên, nàng vội lao ra và ngã xuống dòng sông, ngay
chính nơi chàng ra đi,...Đêm ấy cũng là đêm định mệnh của nàng, nào có
ai hay...? chỉ có lũ côn trùng tiễn nàng bằng tiếng kèn réo rắt ai oán,
trăng nhuỗm màu, dòng sông tĩnh lặng, nàng đã đến gặp người yêu dưới
chốn cửu tuyền.....
...Bẩy tuần sau ngày Cẩm Bình mất, bố
mẹ nàng lập hương án ngay cạnh bờ sông để cúng tế, giãi bầy ân hận, tạ
lỗi về việc làm của mẹ cha, như định mệnh ở đâu đó sau ba tuần nhang,
bỗng xuất hiện một loài hoa, thân màu tím cánh mỏng xếp lên nhau chồng
chồng lớp lớp như đang hướng lên bờ, hướng lên hỏi ông trời, ở giữa
những nhuỵ hoa như có giọt sương đẫm lệ thi thoảng lại rớt xuống dòng
sông và dưới cánh hoa ấy là thân cây màu xanh hình như bắp tay người
con trai vạm vỡ, nâng đỡ bông hoa, bập bềnh trôi trên sông nước... Bố
mẹ nàng thảng thốt nghĩ đó là linh hồn con gái và chàng trai ứng
nghiệm, nên chỉ biết cúi lạy những bông hoa nổi trôi dập dềnh kia, xin
các con lượng thứ bởi lỗi lầm nghiệt ngã trái ngang trong nhận thức, sự
đã rồi của bậc làm mẹ làm cha....
Dưới dòng chảy...bông hoa tim tím,
trinh trắng ấy nhỏ những giọt lệ đau đớn xuống dòng sông, sóng xô
nghiêng bông hoa, hai tán lá xanh khẽ chạm vào nhau như hai tay người
con trai, cung kính cúi lạy bố mẹ trên bờ, để giã từ lần cuối...phiêu
dạt... thân phận kiếp hoa trôi....
...Ở xứ Bắc nơi khởi nguồn có câu
chuyện này, dòng sông ấy trước đây chưa có ai đặt tên, nay dân gian
người ta gọi là sông Thương, bởi câu chuyện tình bất hạnh của đôi trai
gái, tha thiết yêu nhau nhưng không thành đôi, bởi người mẹ già xấu số,
bệnh tật ngong ngóng chờ con mà chết...dân địa phương thường gọi là hoa
bèo tây. Chữ Bèo ý muốn nói thân phận bèo bọt, phù du...ở xứ Nam bên
Sông Hậu khi mọi người biết được câu chuyện này, người ta gọi là Hoa
Lục Bình- Chữ Hoa là từ chữ Hoà biến âm (chàng trai) chữ Bình là từ chữ
Cẩm Bình (cô gái) còn Lục ( có nghĩa màu xanh- thể hiện cho sự trẻ
trung đôi lứa), Hoa Lục Bình- miền Nam; hay Hoa bèo tây là một mà
thôi...từ dòng sông Thương miền Bắc, dòng sông Hương dịu êm miền Trung
, Kênh rạch miền Nam đều xuất hiện loại hoa này, chúng có mặt khắp nơi
...điều đó muốn nhắc nhở những bậc làm cha làm mẹ hãy tôn trọng tình
yêu chân chính của con trẻ, không ngăn cấm, phân biệt giầu nghèo sang
hèn ....kẻo lỡ một đời nhân duyên, như huyền thoại về loài hoa Lục Bình
đẫm lệ được kể trên...
Có người nói: Rễ cây hoa Lục Bình màu
nâu đen là biểu tượng của người mẹ già nua, chắt chiu hút các chất phù
du của dòng chảy, tuy tuổi cao nhưng vẫn gắng gượng giúp đỡ, chăm sóc
con trai, con dâu...những cọng bèo hay thân lá như bàn tay to khoẻ của
chàng trai là trụ cột gia đình, che nắng che sương cho mẹ già và ấm ủ
người vợ hiền một lòng son sắt, tuy chưa thành đôi nhưng đã thề chọn
một đời bên nhau, cái màu tim tím phớt ấy, thể hiện tình yêu thương
chung thuỷ dù nắng mưa, giông tố chẳng đổi dạ thay lòng...bất cứ ở đâu
chúng cũng vẫn bồng bênh như con thuyền, vừa lang thang phiêu dạt vừa
trôi vừa nở, cứ mỗi cụm hoa Lục Bình tách ra lại thành một gia đình
mới, chúng có mặt ở khắp ao chuôm, sông ngòi kênh rạch từ Bắc chí Nam,
đâu đâu ta cũng gặp loài hoa này...đó là huyền thoại về một loài hoa:
Hoa Lục Bình...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét