Thứ Tư, 24 tháng 6, 2015

Một chút cảm nhận qua bài thơ: Con cò của anh Đỗ Hoan

Anh Đỗ Hoan cư trú ở khu 5 thị trấn Thắng Hiệp Hòa; Tôi biết anh đã nhiều năm,  được đọc thơ anh mỗi dịp tết đến xuân về. Anh có nhiều bài thơ hay dí dỏm, sâu sắc. Hè này tôi được anh đọc cho nghe bài: Con cò; dù mới chỉ đọc một lần thôi tôi đã nhớ. Tôi nhớ không phải con cò có mặt trong thi ca, cò trong hình ảnh cánh đồng với người nông dân Việt Nam mà bới cái chắt chiu, chăm bẵm của người bà chăm cháu trong những ngày nắng như thiêu, như đốt mùa hè 2015- Dưới đây là bài thơ:
Con cò…( Thân tặng những người bà chăm cháu cho con)


Nắng như đốt, nắng như thiêu
Con sáo muốn hát con diều ngại bay
Con chuồn chuồn ớt thật cay
Con cua đỏ gọng đã say nắng rồi
Con cò lông trắng như vôi
Cả đời bêu nắng kiếm mồi nuôi con


Cháu bà da trắng môi son
Rõ là cái giống cò con của bà…
Đỗ Hoan: ĐT 0912717310
Thị trấn Thắng Hiệp Hòa-Bắc Giang

Trong bối cảnh hiện đại, vợ chồng các con đều đi làm, mướn ai chăm cháu đây? Chọn được người trách nhiệm trông trẻ thật khó khăn, không những thế còn liên quan đến đồng lương, tiền công thuê người trông giữ cháu? Có lẽ hơn ai hết người mẹ ( bà nội, bà ngoại) là hợp hơn cả. Tay nải gió đưa, xa ông đi chăm cháu…
Thể lục bát trong bài "con cò" đã diễn tả đạt ý đạt lời:
Nắng như đốt, nắng như thiêu
Con sáo muốn hát con diều ngại bay
Hai câu đầu đã lột tả một mùa hè rực lửa: Phương pháp so sánh, như đốt, như thiêu. Con sáo muốn hát (sáo diều) ; sáo diều bao giờ chả muốn ngân nga, vi vu nhưng than ôi đâu có gió, có gió thì diều mới bay lên được-Con diều ngại bay.
Con sáo muốn hát con diều ngại bay
Con chuồn chuồn ớt thật cay
Con cua đỏ gọng đã say nắng rồi
Đã nóng bỏng vậy, lại còn chuồn chuồn ớt, cái tài vận dụng của thơ anh đó là vừa dùng hình ảnh chuồn chuồn ớt, vừa cảm nhận vị giác: Thật cay…Khiến người ta thấy tê tê ở đầu lưỡi nóng nóng ở trong đầu và được dấn thêm: Con cua đỏ gọng - đã say nắng rồi.
Và trong bối cảnh ấy: Con cò lông trắng như vôi- Người lao động xuất hiện; xuất hiện trong bối cảnh nắng cháy- Vì con- vì cháu.
Con cò lông trắng như vôi
Cả đời bêu nắng kiếm mồi nuôi con
Phải " bêu" thôi,  chứ mấy ai thích bước thấp bước cao lặn lội thân cò…Con cò trong thi ca, trong ca dao Việt nam đã hóa thân lặn vào hình ảnh của người bà phúc hậu, chân chất, trách nhiệm. Vâng- lặn lội- ông ở nhà một mình tôi đi chăm cháu…Sau khi dẫn đạt cái nắng nóng khô người, nắng nóng cháy rừng, nắng nóng cạn kiệt hồ ao- con cua đỏ gọng đã say nắng rồi, con cua đã chín, đã lờ đờ…Thì hai câu kết của bài thơ là cơn gió mát, là giọt nước trong lành là thành quả mĩ mãn của người lao động, đọc đến đây ai cũng thấy nhẹ lòng:
Cháu bà da trắng môi son
Rõ là cái giống cò con của bà…
Con cò là bài thơ, nhưng là lời ca trách nhiệm, là đạo lý ở đời mà các thế hệ sẽ mãi nối tiếp nhau phát huy gìn giữ.
Vâng tài thơ của anh Đỗ Hoan là vậy: Bình dị, sâu lắng rất đời…
Hương Giang &Bạch vân


Thứ Năm, 11 tháng 6, 2015

"Một cõi đi về"…

Cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn kính yêu của chúng ta đã ra đi và trở thành người thiên cổ; Nhưng những nhạc phẩm bất hủ của ông là những tuyệt tác để đời. Khánh ly đã hòa quện trong hơi thở, trong nhịp phách biến hóa siêu phàm của từng nốt nhạc thăng trầm huyền ảo ( TCS)…Tôi đam mê nhạc Trịnh và cũng đam mê cả giọng ca Khánh ly…Vâng những chiều mưa lành lạnh, bên ly cape nghe nhạc Trịnh và Khánh ly ca thật không còn gì thư thái hơn…Ta thả hồn vào cõi thiên thai…Ta tránh xa bụi bặm, tránh xa những tham vọng đời thường…Đến với nhau chỉ có YÊU THƯƠNG.
Nhưng điều tôi muốn nói ở đây " MỘT CÕI ĐI VỀ"  là kiếp người là cuộc đời một sinh linh….Giữa ĐI và VỀ, Đi là ta hiển hiện giữa dòng đời là " Tứ tiết- vòng đời" VỀ là trả lại nhân gian đến với thế giới người hiền. Ở đó đâu có hận thù đấu đá tranh giành, đâu có chiến tranh. ở đó chỉ có tình yêu và sự yên bình trong sáng đến vô tư và thánh thiện….
Ta hãy cùng giành chút thời gian để được lắng nghe " MỘT CÕI ĐI VỀ" Trịnh Công Sơn- Khánh Ly


Hương Giang- Hoacomay75

Chủ Nhật, 7 tháng 6, 2015

Tứ Tiết- Vòng Đời...

-Một năm  có 4 mùa: (Tứ tiết) đó là xuân , hạ , thu, đông
Xuân sinh, Hạ trưởng, Thu dưỡng , Đông tàn.
- Một đời người ( giới hạn 100 năm= 01 thế kỷ) được chia làm 04 giai đoạn:
+ Giai đoạn thứ nhất:  Từ khi chào đời đến 25 tuổi
Học hành và Trưởng thành
+ Giai đoạn thứ 2: 25 tuổi đến 50 tuổi
Dựng nghiệp và Kiếm tiền
+ Giai đoạn thứ 3: 50 tuổi đến 75 tuổi
Trải nghiệm và  hướng về tâm linh
+ Giai đoạn thứ 4: 75 tuổi trở đi
Thong thả trả đời và mỉm cười ra đi không vướng bận
* Thiên nhiên  có sự luân hồi: Bởi đông tàn lại đến xuân
* Con người: Đã trả đời là về với cát bụi với hư vô bất tận
-Sống là tạm, về là vĩnh hằng: Hãy sống làm sao cho ra sống; chúng ta vẫn biết khi sinh ra, chúng ta choáng ngợp bởi sợ hãi, chúng ta khóc thét lên nhưng xung quanh chúng ta mọi người cười, mừng vui đón nhận một sinh linh mới trên đời…
- Khi chúng ta ra đi: Mỉm cười nhẹ nhàng không vướng bận…Xung quanh chúng ta mọi người khóc tiếc thương vô hạn; đó là luật đời trong cõi nhân gian.
Hãy tĩnh tâm, sống thật đúng với nghĩa: Con Người
Hãy làm nhiều điều thiện, ai sớm nghộ được điều này khi ra đi sẽ nhẹ nhàng thanh thản bay cao không vướng bận
Hương Giang



Thứ Tư, 3 tháng 6, 2015

Cho dù sóng có mãi xôn sao...


Em chạm vào chiều, chiều rưng rưng tím
E thẹn hoàng hôn khuất nẻo núi mờ xa
Trăng nửa vời chìm trong mây lãng đãng
Mắt ngọc my cong ướt lệ nhòa…

Vẫn biết đấy có một ngày sóng dậy
Ai sẽ làm nghiêng ngả thuyền ai?
Thu mình lại nén vào lòng ký ức
Có ai ngờ nỗi nhớ chẳng phôi phai…


Em viết câu thơ lên bầu trời chữ "giận"
Để đêm về bỗng hóa "thương yêu"
Mình gửi cho nhau có được bao nhiêu
Mà ăm ắp đong đầy sợi nhớ…

Em vẫn bảo đời là duyên nợ
Mà Trời se hai đứa bỗng thành đôi
Phút bất chợt ngoài đời mấy ai thấu hiểu
Xin đừng..Đừng nhé, tội người ơi….!!!

Em thả lên trời những đám mây trôi
Mang kỷ niệm của một thời đã mất
Đắng lòng đấy nhưng đó là sự thật
Để anh hoàn về nguyễn mẫu của ngày xưa….

Anh thả lên trời những ngọn gió lùa
Mang theo những nụ hôn khát cháy
Em yêu ơi ...Vẫn biết đời là vậy
Cho dù sóng có mãi xôn sao….!!!
Mời bạn nghe bài hát; Truyện tình của biển...Tùng Dương