Thứ Sáu, 28 tháng 6, 2013

Sóng thần...

Thân tặng ChiThiSon
Sóng thần xô đuổỉ “người dưng”…
Em tôi nửa chạy, nửa ngừng muốn thôi
Biển mặn đã mặn cả đời
Ai hay nước mắt cuối trời “chênh chao”
Em còn  nương tựa nơi nào..?
Hồn thơ ai đã lặn vào tương tư…
Chiều buông thả giọt phù hư
Gót mềm chên cát còn dư âm chiều
Thi nhân chân bước liêu siêu
Rượu nồng chưa uống “chén liều” quá chăng
Ngửa mặt truyện với chị Hằng
Ơ hay chú Cuội trong Trăng thế nào…?
Sương buông gió động trúc sao
Biển hiển sõng vỗ rì rào cát êm…

.

Thứ Ba, 25 tháng 6, 2013

Ngot ngao loi ru cua me...

.Lời ru của mẹ luôn bên con suốt cuộc đời …
Dù mưa nắng dù bão dông,
Dù cay đắng nhọc nhằn, buồn vui…
Con luôn lấy lời ru của mẹ để định lại tâm hồn và bước những bước tiếp theo trên chặng đường đời phía trước…Mẹ ơi lời ru của Mẹ….

Thứ Hai, 24 tháng 6, 2013

Sao lạ...

Sao lạ là mắt em..
Trần gian say sưa ngắm
Cầu không gian xích lại
Được gần... lại gần thêm
truyện ngắn - VNT
Và cứ thế mỗi đêm
Anh ngắm nhìn mê mải
Em ơi em có phải...?

Anh đã Yêu ......”vì sao”...???

Thứ Sáu, 21 tháng 6, 2013

Ảnh ấn tượng; Khai thác thông tin……( hài nhân ngày báo chí 21/6)



Trời ơi khai thác thông tin...!!!!
Ảnh chụp tới tấp biết tìm cái chi…?
Người đẹp dơ cẳng tức thì
Đấy, đấy.. chỗ đấy... cái gì.... biết không…?

Khúc hat ru…


Mẹ ơi tự nhiên con nhớ mẹ…Những ngày tháng ấy không bao giờ phai nhạt trong con, có một lần như thế: Một lần con đã hát cho mẹ nghe ở nơi đất khách…và đó là bài hát cuối cùng mà mẹ được nghe trước khi mẹ đi xa….

 Một lần con hát…Mẹ ngheTùy bút của Hương Giang
Mẹ ơi …Con biết có viết bao nhiêu, làm bao nhiêu cũng không hết, không đủ bởi lòng mẹ lớn lao vô cùng không gì sánh nổi…Ở nơi ấy mẹ có biết không?  con viết những dòng này là để lưu lại, ghi lại một kỷ niệm trong đời không thể nào quên, bởi có một lần con đã hát, hát cho mẹ nghe, lời hát của đứa con hiếu thảo, hát cho những người có căn bệnh như mẹ nghe, mà cái khoảng cách, sự sống , cái chết thật gần nhau, chỉ cách một vạch chì mờ

Chiều ấy, một chiều tháng 4 năm …
Mẹ tôi bị bệnh hiểm nghèo; đã đi các bệnh viện từ huyện, đến tỉnh và cuối cùng là Bệnh viện lao và phổi Trung ương tại Hà nội; 5 anh em chúng tôi thay nhau nuôi mẹ; chúng tôi mong muốn mẹ sẽ mau lành bệnh để được trở về nhà, gần 2 tháng nằm tại bệnh viện Thanh Nhàn và bệnh viện  này, nhưng bệnh của mẹ đâu có thuyên chuyển.. Mỗi ngày một xấu đi…Tôi như có linh tính một điều gì đó chẳng lành, bởi là anh lớn lại là con cả trong nhà, tôi đã mạnh dạn đăng ký xin được gặp Tiến sĩ trưởng khoa để mong muốn biết được sự thật về căn bệnh của mẹ…Tôi đã choáng váng và gắng gượng để chấp nhận một sự thật quá phũ phàng…Mẹ tôi bị bệnh Ung thư vách ngăn trung thất, những cơn đau ở ngực và phổi đã làm mẹ gày và yếu đi rất nhiều, người teo tóp, cụ chỉ còn được 36-37 kg…Khi mẹ thều thào, đút hơi hỏi tôi: “Bác.. bác sĩ bảo.. mẹ bị …bệnh gì hả con?” Tôi nghẹn ngào nơi sống mũi, cố dấu  giọt nước mắt, ngoảnh mặt đi nơi khác không dám nhìn vào mặt mẹ…
Gương mặt ấy ngày xưa tôi đã dụi đầu và ngực mẹ, bàn tay non dại quờ lên má mẹ, mong mẹ khi đi chợ về có đồng quà cho anh em chúng tôi, khi lớn một chút tôi nhổ tóc sâu cho mẹ , Gương mặt ấy…Bởi điều tôi sắp nói đây là điều mà tôi chưa bao giờ nói, tôi đã nói dối mẹ, vâng tôi đã ở tuổi trung niên,  nhưng lần đầu tôi nói dối…Tôi nói bác sĩ bảo mẹ bị “bệnh phổi mãn tính, bệnh này phải điều trị lâu và kiên trì”, mẹ chỉ lặng im không nói… Nhưng than ôi!!.. Tôi đã nói dối mẹ, nói dối lần đầu tiên trong đời, nhưng tôi biết tôi nói dối là để có lợi cho mẹ, nói dối cho mẹ khỏi hoang mang …( con cúi đầu ngàn lần xin mẹ thứ tha)…Tôi biết,  tôi, các em tôi và những người thân  chẳng thể giữ được mẹ bao nhiêu ngày nữa…Mẹ đã tin tôi ( vì tôi chưa bao giờ nói dối)  chúng tôi đã cố gắng làm hết những gì có thể để yên lòng mẹ.. Bởi cuộc đời mẹ tôi đã quá vất vả, mẹ tôi được sinh ra bên dòng sông Cầu, cạnh cái làng San nhỏ bé của xã Mai Đình; mẹ tôi bị mồ côi từ bé, cụ bà sinh ra mẹ bị cảm mạo mà chết, cụ ông đi bước nữa mẹ tôi lang thang đi ở với bà cô.. .13 tuổi tự đi kiếm ăn, nhặt lá chuối khô mang về chợ làng bán và mãi  sau này khi truởng thành làm bạn với bố tôi.. 5 anh em tôi được sinh ra trong hoàn cảnh kinh tế khó khăn, tôi và 2 em tôi lần lượt lên đường …Tôi đã trực tiếp tham gia chiến trường…Nỗi lo âu cùng những dòng nước mắt, mẹ đợi chờ năm tháng chiến tranh…Thời bao cấp 6-7 miệng ăn, bố tôi đồng lương ít ỏi lại ở xa nhà…Mẹ tôi đã quá vất vả lo toan, bươn chải, tảo tần nuôi dạy chúng tôi nên người….Mẹ ơi…Con muốn gọi mẹ ơi…!!!
Vâng chiều ấy…Cái buổi chiều mà tôi muốn nói với bạn đọc…(Chắc bạn đã  không dưới một vài lần đến thăm hoặc nuôi người nhà nơi bệnh viện, nhất là  bệnh viện tuyến Trung ương)…Trong không khí ngột ngạt của căn phòng giành cho bệnh nhân …Trời mùa hè nắng nực oi nồng, mẹ càng thấy khó thở, bởi mẹ tôi đã rất nhiều lần phải hút dịch tràn từ Phổi những khi khó thở, chiếc kim nhà Y, dài hơn 20 cm siên vào ổ bệnh nơi phổi của mẹ, mẹ tôi đau lắm nhưng có lẽ tôi còn đau nhiều lần hơn thế, con thương mẹ lắm lắm mẹ ơi…( các tế bào lạ đang hành hạ mẹ tôi ) tôi ngồi quạt cho mẹ, mẹ muốn ra ngoài lắm…Tôi nói chờ chút nữa nắng dịu con đưa mẹ ra hiên, cạnh cây hoa Đại cho mát, mẹ đã nghe tôi và cố chịu đựng những cơn đau ở ngực…. Cuối chiều, hết giờ hành chính, trời đã dịu đi.. Tôi dìu mẹ ra hiên chải manh chiếu hướng về phía cây Đại, một loài hoa thơm, thanh khiết mà mẹ tôi rất thích, tôi lựa chiếc gối mềm cho mẹ tựa lưng, mẹ dơ cánh tay cong cong gày guộc chỉ ra những bông hoa rụng trên thảm cỏ, ý muốn nói nhặt lại cho mẹ…Tôi hiểu ý, nhờ  một người cũng đi trông nom bệnh nhân trông dùm mẹ và ra nhặt những bông hoa Đại vừa mới rụng đầu chiều, tôi với cả những bông hoa trên cành và lựa những bông thật đẹp gom trong chiếc khăn Mùi xoa đưa về cho mẹ…Mẹ khẽ hít hít và nói: “Hoa này …thơm..thơm con ạ”…Mẹ chọn một bông hoa có vẻ hơi héo hơn đã rụng và gượng vuốt nhẹ có vẻ như suy nghĩ điều gì…
Lòng tôi se lại, tôi hiểu, bởi lòng mẹ thương cánh hoa rơi… Tôi nén nước mắt vào trong và quạt nhẹ cho mẹ, bóp vai cho mẹ mà lòng rưng rưng nghèn nghẹn…Chợt mẹ nói:  “Ở đây.. không..không  có Đài nghe… nhỉ”…( tôi nghĩ ở bệnh viện chắc họ muốn yên tĩnh nên không cho mắc Đài) tôi biết chắc mẹ muốn nghe hát ( bởi mẹ rất thích văn nghệ) Trời ơi ...Tôi hát có ra gì đâu nhưng lúc này tôi còn biết làm gì hơn, tôi muốn phục vụ mẹ, chỉ có tôi là người duy nhất được biết sự thật về căn bệnh của mẹ…Mẹ ơi… Con hát cho mẹ nghe nhé..!!! Mẹ khẽ gật đầu …Và tôi đã hát…Tôi hát bằng cả lòng mình, bởi tôi hát cho mẹ tôi nghe…Tôi hát bài: Về Quê…( bởi tôi chỉ thuộc bài này) Bạn biết không mẹ tôi nghe say sưa lắm, tôi tin không phải vì tôi hát hay, tôi có phải ca sĩ đâu, là con trai của mẹ đã gần 50 tuổi rồi, mẹ biết quá đi chứ, chắc mẹ đã nghe được tiếng hát từ trái tim tôi, mà là tiếng hát của đứa con trai tim đang rỉ máu vì đứa con trai ấy biết rằng mẹ của mình đã sắp ra đi…Vâng không hiểu sao mắt tôi đã ngân lệ từ bao giờ chẳng rõ, mẹ từ từ ngả đầu vào ngực tôi, tôi cảm nhận được hình như mẹ cũng đang khóc ( những giọt nước mắt đã cạn khô lắm rồi).. Yêu anh… em  thì về…Yêu anh em  thì về…Lời bài hát cứ tha thiết đam mê…Nơi có một miền quê…Có hàng tre… ru nghỉ chiều hè…Quê hương ta bánh đa bánh đúc….Phiên chợ nghèo…Lều tranh mái siêu…Vâng tôi vừa nấc vừa hát,  vừa vuốt vừa xoa vai cho mẹ, mẹ ơi …!!! chắc mẹ biết trước ngực con nước mắt đã rơi đầy…Con đã quên đi xung quanh, con chỉ biết có mẹ, hình mẹ mênh mông, mẹ đang hiện hữu bên con, con hát cho mẹ đỡ đau, con hát cho mẹ thả hồn cùng hương hoa Đại, cùng bồng bềnh theo những đám mây…Cứ như vậy tôi đã hát đi hát lại bài này, cho đến khi xung quanh tôi, mọi người ngồi xúm quanh đầy.. để nghe tôi hát ru cho mẹ, có người quạt cho tôi và mẹ tôi, một vài người trong số họ đã khóc, họ khóc cho tình mẹ con, họ khóc cho họ bởi những con bệnh hiểm nghèo, bởi cảnh nhà khốn khó không có tiền phải đi chữa bệnh tận Hà Nội…Bạn đọc biết không, tôi đã khản giọng và nghẹn lại, chỉ còn lại từng giọt nước mắt rơi, tôi nhìn mẹ, nhìn mọi người cứ nhoà đi, một đứa con lớn, một người đàn ông trưởng thành, mái tóc tôi cũng đã đôi sợi bạc, đã lại bạc thêm…Đứa con ấy hát cho người mẹ già trên 70 tuổi…lặng nghe…, Đứa con đã cố níu kéo, giữ mẹ khỏi lưõi hái của tử thần…Nhưng trời già đã tắt nắng…
Mẹ đã ngủ…. trên cánh tay tôi…..Có một chiều như thế, một lần như thế, cả hai mẹ con đều không còn nước mắt, bỗng cơn gió lùa lạnh thấu tim tôi, Tôi gọi Mẹ ơi..Mẹ ơi..…Nơi đất khách quê người …!!!

Thứ Tư, 19 tháng 6, 2013

Thương một đoá Quỳnh…

Cạn chiều thơ thẩn ánh tà dương
Thì thào khe khẽ đêm dần buông
E lệ Quỳnh hoa nghiêng búp nõn
Trao trọn ân tình với niềm thương…

Bướm ong đâu biết hương thơm ngát
Rực rỡ kiêu sa nửa đêm trường…


Dâng đời một thoáng rồi vào mộng
Bừng tỉnh ban mai lệ còn vương ...


Thứ Hai, 17 tháng 6, 2013

Câu đợi câu chờ

Lời bài hát



Ngày ấy bên bờ sông La.
Anh nghecâu hò Ví dặm.
Để một đời anh đi xa.
Để ngàn lần anh nhớ mãi.
Ngày ấy con đòđưa tiễn.
Một người lữ khách qua sông.
Người ơi sao mà sâu nặng.
Câu thương,câu đợi, câu chờ.
Nay anh trở về bên dòng sông La.
Con đò vẫn nguyên, dòng sông còn đó.
Câu hòquê mình mộc mạc mà thương.
Ngày xưa anh mang đi khắp nẻo đường.
Câu hò ví dặmcho anh đầy mơ ước.
Nay anh trở về bên dòng sông La.
Con đò vẫn nguyên, dòng sông còn đó.
Câu hòquê mình mộc mạc mà thương.
Ngày xưa anh mang đi khắp nẻo đuờng.
Câu hò ví dặmanh thương trọn đời.
Cay gừng muối mặn đừng quên. Người ơi ….!



Chủ Nhật, 16 tháng 6, 2013

Bồng bềnh…


Bồng bềnh thuyền chẳng bến neo
Thân em như cánh hoa bèo dạt trôi
















Sóng xô mưa nắng… dã rời
Dập dềnh đông giá, hạ trời chói chang
Duyên em… phận đã lỡ làng
Cô đơn bám đuổi theo mang nửa đời
Đêm về nghe hạt mưa rơi
Bồng con em hát…À ơi...ơi à
Màng đâu khách đến chơi nhà
Cửa cài mưa gió nhạt nhoà... khách ơi.... !!!


Thứ Sáu, 14 tháng 6, 2013

Nhà hoang…


Nhà hoang, tứ cửa gió lùa…
Tình em đâu dễ chơi đùa mà gieo…?
Dẫu cảnh “mẹ hoá” con côi…
Gió giông, sóng dậy…Khôn nguôi đêm về….

Còn đây xanh ngắt câu thề
Nhuốm màu năm tháng tỷ tê…Người đời
Cài then, mà nước mắt rơi…
Ngoài sân đứng đợi..một người ngoài sân...!!!


Thứ Ba, 4 tháng 6, 2013

Chiều nhớ em...


Nghe tiếng chuông chùa xa
Lặng thinh  trời không gió
Chiều rơi bông Phượng đỏ
Nhớ em và nhớ em…..!!!!
                                        



Chủ Nhật, 2 tháng 6, 2013

Hồng nhan

 “Hồng nhan” sao lỡ “đa truân”
Cớ sao em, bước hai lần đò ngang?
Nhan…chi duyên nợ bẽ bàng
Hồng… chi tơ ấy nhẹ nhàng mà bay
Lệ tuôn đã ướt gối này
Đêm buồn thơ cạn tháng ngày chênh chao…???
Ngửa mặt vấn tự trời cao
Công bằng xin hỏi chỗ nào “ Ông xanh”..?
Mưa trời ướt áo đã đành
Vơi đầy nước nổi chòng chành thuyền em..?

img1192