Thứ Tư, 2 tháng 11, 2016

Gái đã có chồng...Tội đa đoan.

Chiều cuối thu như bao buổi chiều khác…Tôi là người con gái đã có chồng, nhưng mắc tội…. Tôi gặp người ấy, người mà tôi thầm yêu từ thủa con gái, tôi yêu anh lắm lắm chẳng dám nói ra ( con gái sĩ, kiêu mà bạn ơi)…Người ấy lịch thiệp, chân tình, vẫn cái nhìn ngày xưa, thật thà và cháy bỏng ( cũng như tôi, người ấy nhút nhát đã không mạnh dạn  nói những điều dám nói..) nhưng nay…Qua năm tháng bão dông… người ấy đầy bao dung cao thượng, ẩn chứa sự cảm thông chia sẻ sâu sắc, nét văn hoá tinh tế, đầy đặn toát ra từ giọng nói sâu trầm và cái bắt tay ấm áp….Thật sự tôi thấy không còn giới hạn..Như có luồng điện, tôi bỗng chợt buông mình khó cưỡng…nhưng vẫn còn may, tôi đã tỉnh lại vì tôi còn nhớ… tôi  đã có chồng.
Chồng tôi, một người không công ăn việc làm, vũ phu…cờ bạc, rượu chè bê tha…càng tệ hại hơn sau những cuộc đỏ đen… với đám dân anh chị, tôi đâu ngờ cuộc đời tôi lại sang lối rẽ, cái lối rẽ oái ăm phải chung sống đến gượng gạo mặc dù đã có một mặt con…Ngày ấy, ngày ấy…vâng, tôi đã vội vàng, nếu không vậy, thì tôi đâu đến nỗi như bây giờ , phải cân nhắc đắn đo….
Chiều buông…Cái buổi chiều mà tôi phải viết lên những dòng này…hoàng hôn dần tắt, những ánh nắng yếu ớt, mỏng manh còn sót lại trong khu vườn hoang, ánh nắng gợi cảm đến sự cần có nhau của một ngôi nhà bỏ trống mà chủ nhân đã chuyển đi nơi khác; Trời ơi cái không gian bối cảnh này…

Mùi thơm nồng nàn của lá bưởi vườn quê lúc sế chiều,  lá bạch đàn,  lá sả ngào ngạt…khiến tôi đứng như trời chồng bên người ấy…không bóng người qua lại..chỉ có hai chúng tôi và đôi chim Khuyên đang ríu rit truyền cành tìm về tổ ấm trong khu vườn, chúng thật hạnh phúc…Tôi cố rằn lòng để không run lên, tôi cố gìm nén dòng máu nóng đang sung mãn của người (gái một con)  …Tôi biết người ấy cũng cố nén gìm  như tôi, anh là một người có học thức, có địa vị trong xã hội…(đời thật chớ trêu vợ người ấy đã mất sau một con bệnh hiểm nghèo, anh đang phải một mình gà trống nuôi con, anh lại đang cô đơn sau những gì đã mất…) …Cái sức trẻ và đôi bờ vai khoẻ mạnh kia cũng run lên, ánh mắt anh ấy nhìn tôi đăm đắm sâu sa…Nhưng anh vẫn cố gìm lòng…Trời ơi…liệu tôi còn níu kéo và giữ được bao lâu nữa trong khu vườn đầy sả và bạch đàn thơm hương này…hãy giữ buộc tôi lại  …hãy giúp tôi đi hỡi bạn đọc...Tôi phải làm sao đây…lao vào và ôm chặt lấy anh ư..? tỳ áp vào anh cái phần nóng bỏng và nhạy cảm kia ư ?  và trong hơi thở nói với anh rằng… em yêu anh…hãy giảỉ thoát cho em, chúng ta hãy làm lại, hãy giành cho nhau như từ thủa ban đầu?. Hay đứng chôn chân, ngấn lệ, cúi mặt, lặng thầm và nói khe khẽ: Anh ơi số phận đã an bài…ta chôn chặt miền đau…Kỷ niệm  xưa hãy giữ chọn trong nhau…? nếu có thể ( dù chỉ là trong suy nghĩ)  thì tôi xin mắc tội được ôm anh lần cuối, được ngả đầu vào ngực anh… trời ơi…Có thể tôi đã mắc tội đa đoan chăng? Tôi là người vợ không đoan chính thuỷ chung? dẫu chưa bao giờ tôi làm thế, tôi thề… chưa một lần tôi làm thế… người đời..???


Ảnh minh họa

Khi tôi viết những dòng này, sau lưng tôi, trên vai tôi… Còn hằn sâu những vết thâm tím của trận đòn vô cớ, bởi chồng tôi lại thua bạc…Liệu anh..người ấy ( chiều nay) có xoa dịu được nối đau thể xác và nỗi đau trong tim đang rỉ máu của tôi không…? mặc dù tôi đã gắng gượng thuyết phục chồng tôi, kể cả van xin nhưng vẫn chứng nào tật ấy, số phận tôi nghiệt ngã…tôi phải trả giá…Tôi có lỗi lầm gì chăng?
          Hãy cho tôi một lời khuyên đi, tôi cầu xin hỡi bạn….? tôi mong muốn được sẻ chia…!!!..Tôi có tội… tôi có tội…Đúng rồi tôi có tội; Tội đa đoan… Gái đã có chồng ???

Mời bạn nghe ca khúc : Nhật ký đời tôi....
                                                    

 Hương Giang

Thứ Sáu, 21 tháng 10, 2016

Uống cạn đêm thâu cùng người viễn xứ...

Uống cạn đêm thâu
Thổn thức cùng
Đầy vơi ánh nguyệt mối tình chung
Quỳnh hoa hé nở
Rưng rưng lệ...
Xa ngái đêm tàn ..Em biết không...?


Chén ngọc sương sa
Thẫm má hồng
Tựa thân bồ liễu đứng ngóng trông
Gần đấy mà xa
Ngàn ngàn dặm
Giật mình tan mộng ...Đã hừng đông!!!
Mời bạn nghe ca khúc: Cô đơn..ca sĩ Y Phương






Thứ Tư, 21 tháng 9, 2016

Bến mộng chiều thu....

Hạ ngoảnh mặt đưa oi nồng về ấp ủ
Thu chạnh buồn sao xác lá rơi nghiêng
Con đường xưa bao kỷ niệm chung riêng
Ngày hai đứa nụ hôn nồng khát cháy

Tự ngàn xưa con đường tình vẫn vậy
Yêu nhau chưa chắc lấy được nhau ?
Bởi danh gia địa vị sang giầu
Anh áo rách nỗi đau nén vào trong dạ

Nay cạn chiều thu về đang hối hả
Vô tình em người con gái ngày xưa…
Tóc xanh  mờ sương phủ nắng mưa
Tay vịn hàng cây lần tìm trong lối nhỏ
 Kết quả hình ảnh cho con đương lá thu bay
Rưng rưng một chiều ai hay duyên nợ
Chiếc ô tròn lấp kín thời gian
Thu vẫn vô tình, gọi gió mơn man
Thu hát ngày xưa …Có đôi bướm trắng..

Thẫn thờ tôi bước đi trong im lặng
Nhìn hàng cây nghèn nghẹn lá thu bay…
Em của tôi ơi, trọn một đời này
Cho tôi mang theo con đường về bến mộng
 21/9/2016
HGiang
Mời bạn nghe ca khúc mùa thu lá bay..





Chủ Nhật, 4 tháng 9, 2016

Em trở mùa thu...

Em trở mùa thu… Về căn nhà nhỏ
Nhớ ban đầu khao khát yêu thương
Hai trái tim chung vách chung tường
Chùm khế ngọt lựa tay người hái…

Chữ yêu thương mang theo bao khờ dại
Rất chân thành tha thiết khôn nguôi
Hai trái tim thôi cũng đủ lắm rồi
Đâu dám mơ nhà cao cửa rộng…?

Một mái nhà tranh bình yên cuộc sống
Đói no chung, cùng gắng sức chống chèo
Những thiên thần lần lượt hò reo…
Bát canh cua thơm hương mùi hoa lý

Nhắc chuyện xưa với bao điều ý vị
Bao năm qua còn nguyên suy nghĩ
Tóc phai màu, tay vẫn nắm chặt trong tay
Trời không phụ lòng, dù mưa nắng đổi thay


Từ tầng cao… Thu về em có hay
Chiếc lá vàng hoen bay về chốn cũ
Đời chật hẹp biết bao nhiêu cho đủ
Em cùng tôi… Ôn lại cả  mùa thu…

Tóc xanh xưa đã phai màu
Trải bao mưa nắng dãi dầu …
Tóc sương
Bây giờ vẫn trọn chữ thương
Tóc em ngày ấy…Đã vương khói chiều.


HG
Mời bạn nghe ca khúc : Mùa thu kỷ niệm

Chủ Nhật, 14 tháng 8, 2016

Chưa hết kinh hoàng...

Hôm nay 14/8/2016 sau 30 ngày sự kiện đường Trường xa –Đà Nẵng
Nỗi kinh hoàng còn ám ảnh
9 giờ 30 phút ngày 14/7/2016 nhận được tin dữ từ người hàng xóm chung hoạn nạn:  Em Nhung bị tai nạn cô ơi…!!!
Chân không vững, vợ tôi khựu xống anh..ơ..i con bi..b..i tai nạn..
Tôi vội chạy xuống ? sao sao? Ai ai bị tai nạn.. ?
Trời..Con gái tôi bị tai nạn ở Đà Nẵng đang trên đường ra ga xe lửa để đi Nha Trang...
Chưa đầy 10 phút tôi vơ vội cái ví, mấy viên thuốc huyết áp, giấy chứng thư nhân dân và gọi tắc xi đi liền ra sân bay Nội Bài. Đầu óc quay cuồng nhưng tôi vẫn định tâm nhắc cháu lái xe : Dù rất vội nhưng đi thật cẩn thận cháu nhé..
Tôi điện ngay cho con trai “ Con thật bình tĩnh nghe bố nói đây…Em  bị tai nạn trong Đà Nẵng.. 
10 giờ 30 phút bố con tôi cùng hai vợ chồng cháu Biển-Hiền ( Em ruột cháu cũng bị tại nạn chung xe ô tô tắc xi với con gái tôi) đã có mặt tại sân bay, rất may còn mấy vé cuối chuyến 11 giờ 30 đi Đà Nẵng.
13 giờ tôi cùng con trai có mặt tại Bệnh viện Đa khoa Đà Nẵng, Chị Ngọc Long một bạn đồng nghiệp của con trai tôi ở Đà Nẵng đã có mặt ở đó từ trước và đưa tôi vào nhận con gái trong phòng cấp cứu…
Căn phòng lạnh toát một màu trắng sạch, nhưng kinh hoàng ; Tim tôi nghẹn lại khi nhìn con gái bất tỉnh trên chiếc giường inocs, một mảnh vải trắng chùm lên đến cổ ; Mặt,cổ, và họng trên 40 mũi khâu, chân tay băng kín, mắt nhắm nghiền máu tụ…
Con gái tôi Vũ Hồng Nhung thị trấn Thắng Hiệp Hòa, Bắc Giang.
Bác sĩ trực cấp cứu còn rất trẻ từ tốn mời tôi lại, lấy trích ngang con gái tôi và thân nhân cùng số điện thoại di động ; Bác sĩ nói giọng Đà nẵng : «  Em bị đa chấn thương, gãy chân,  gãy tay phần đầu vị va đập mạnh…em đang bị hôn mê, chân tay đã bó bột, các phần rách trên mặt, đã được khâu…Bệnh viện sẽ tích cực nhất trong điều kiện có thể…”. Cổ tôi nghẹn lại, tôi không biết nói gì hơn chỉ biết nói khe nhẽ..Cảm ơn… cảm ơn bác sĩ cố gắng cứu giúp con tôi…Nhìn vào phòng kế bên một cháu gái người Mai Trung ( Hiệp Hòa) đầu đã cạo sạch tóc, được mổ não đang hôn mê, kế đó sâu hơn một cháu quê Bắc Ninh bị gãy tay, dập phổi,vỡ hàm chỉ nằm thở dốc, dây dợ chằng quấn quanh người mà rụng rời hồn vía…Những người thân của các nạn nhân lần lượt được mời vào và các đai ấn định gim quanh cổ tay các cháu cũng được tháo ra vì khi vào cấp cứu không rõ danh tính nên chỉ ghi số bệnh nhân..( nam –nữ) vào viện hồi...giờ
Nhìn các con nằm bất động mà không cầm nổi nước mắt, tai bay vạ gió không ngờ đã ập đến gia đình chúng tôi. Chiếc xe tắc xi 4 chỗ và chiếc xe khách 42 chỗ đã đối đầu tại đường Trường Xa, quận Ngũ Hành Sơn Đà Nẵng
Cháu trai người Danh Thắng ( Hiệp Hòa) không qua khỏi cơn nguy kịch,cháu đã ra đi tại bệnh viện Đà Nẵng mặc dù các y Bác sĩ đã tận tình hết lòng nhưng mệnh bạc, cháu đã mất không một lời trăng trối, không bố  mẹ, người thân kề  bên, chỉ có các bạn cùng chung một chuyến xe ác nghiệt ấy thì tất cả còn đây, vẫn đang nằm bất động…Buổi chiều cùng ngày, khoảng 16 giờ bố mẹ cháu cùng người cậu ruột mới bay vào kịp nhận thi thể trong tiếc thương đứt ruột và đưa cháu về quê Đống Vồng, Danh Thắng an táng…
Chúng tôi các thân nhân còn lại của ba nạn nhân từ đất Bắc, đang chờ từng giây từng phút các cháu hồi tỉnh, chúng tôi chỉ nhìn nhau nghẹn ngào không nói, thương cho cháu K đã vĩnh viễn ra đi, lại lo cho con mình, em mình từng khắc từng giây, không biết thế nào.. ?
Hết ngồi, lại nằm trên nền đá lạnh ngoài phòng chờ thông tin của nạn nhân mà ruột gan thắt lại, nhói lên đau đớn, cái loa trên đầu chúng tôi là nỗi kinh hoàng nhất mỗi khi có tiếng gọi. ”  Người nhà bệnh nhân Nguyễn Thị…Người nhà bệnh nhân Vũ Hồng… ” Bởi thực tiễn chỉ có hai điều sảy ra, một là : Chúng tôi xin chia sẻ..Bệnh viện đã cố gắng hết sức…Nhưng…không qua khỏi…các bác làm thủ tục đưa …về quê nhà- Đó là điều khủng khiếp nhất mà chúng tôi bất cứ ai có mặt nơi đây cũng không mong đợi ; Thứ hai là : Gia đình chuyển cháu đi chiếu, chụp lại hoặc chuyển phòng điều trị từ Phục hồi cấp cứu sang Khoa thần kinh…
Cháu Ngô Thị Hồng Thuận Cẩm Trang xã mai Trung Hiệp Hòa
Chúng tôi không được tiếp cận bệnh nhân bởi quy định của phòng cấp cứu hồi sức cần vô trùng và tránh các ồn ào khác, chỉ đêm đến từ 12 giờ người thân mới được vào mặc quần áo thăm  nuôi theo quy định.
Con gái tôi gần 13 giờ đêm  mới lờ mờ nhận biết, tôi hỏi con có nhận ra bố không ? con chỉ nói trong hơi thở..B.. Bố..Tôi mừng lắm vậy là con đã sống rồi, từ khóe mắt xưng húp tím bầm những giọt nước mắt lăn xuống ..Con khóc, mắt bố đẫm lệ..Con trai tôi nghèn ngẹn ngoảnh đi, rồi anh trai hỏi em…E có nhận ra anh không ?...Anh Q…E mệt lắm…Tiếng mệt chỉ trong hơi thở, rồi con lại chìm đi trong vô thức, đầu băng kín trán, chân, tay bó bột, tay phải tiếp nước, ống thông nước tiểu tự chảy…
Mẹ cháu ở nhà không nuốt nổi miếng cơm cứ chờ đợi từng thông tin từ bố con tôi, tôi nói với con trai : Con cho mẹ nhìn em qua FaceBook..( tôi phải nói với con gái con nói ngắn thôi, nói là : Chào mẹ…Con đỡ rồi…) nói vậy là để mẹ cháu đỡ lo ; Vợ tôi bị bệnh tụt huyết áp, có người mẹ nào lại không lo, không thương xót con trong hoàn cảnh này, một phần thông tin của con gái tôi được dấu kín, vì không thể nói thật, rất dễ sảy ra điều không hay ở quê khi cả hai cha con tôi đều không có nhà mà đang phải túc trực tại nơi đây, chỉ có bà ngoại và các anh chị đến thăm động viên …Con gái tôi lơ mơ tỉnh đôi chút lại chìm đi trong im lặng.
Cháu Nguyễn Văn Sơn Phong Khê Bắc Ninh ( Ảnh viện Hồng Koong Ngã Tư Biển thị trấn Thắng Hiệp Hòa)
Bạn đọc biết không- Ngay sau khoa Hồi sức cấp cứu có một khoảng đất dành riêng trang trọng để đặt tượng Cụ Hải Thượng Lãn Ông Lê Hữu Trác và tiếp đó là tượng Đức Phật bà Quan âm cứu thế ; Ở đó lúc nào cũng khói hương có người cầu khấn. Họ thành tâm, dù vài quả chôm chôm, mấy chùm nhãn vẻ mặt thất sắc cầu xin. Tôi thấy có người không mua gì họ chỉ quỳ lạy trước cụ Hải Thượng Lãn ông và Đức phật bà mà nước mắt ngắn, nước mắt dài thành tâm xin cứu vớt để người thân qua cơn hoạn nạn ; Cha con tôi cũng không ngoại lệ, không ai bảo ai mà bố mua 06 bó hương công đức 2 ban, con trai mua 06 bật lửa để mọi người có hương thắp, bật lửa châm hương ; Tôi chỉ lặng lẽ cúi đầu lầm rầm khấn trong đầu xin Đức Phật bà cùng Cụ Hải Thượng Lãn ông trở che cho con gái được hồi tỉnh đừng chìm đi, chìm mãi mãi trong thế giới hư vô…Tôi cầu xin các y bác sĩ tận tâm hết mình như người mẹ cứu giúp con gái tôi và những người đang nằm kia, cầu xin thần linh nâng đỡ cho cháu sớm hồi phục. Tôi đã khóc… Người đàn ông 60 mươi tuổi khóc… không chỉ nước mắt lặn vào trong mà nó tràn qua mí mắt lăn qua sống mũi cay xè ngẹn tắc ; Tôi nuốt từng cục, chỉ là cục khí mà thôi cái cục khí ngèn ngẹn, ngang chặn đớn đau…Trời ơi.. không lẽ bố mất con ; tôi đâu có tội, con gái tôi cũng đâu có tội, nó mới 19 tuổi, phần thưởng sau khi đỗ Đại học năm 2015 chưa đi,  nay cùng các bạn đi thăm quan Đà Nẵng ( Thành phố đáng sống, đáng ở và thành phố của du lịch…) nó đi xe tắc xi cùng bạn hẳn hoi.. Thế mà xe tắc xi …Xe khách đấu đầu nhau để một cháu phải tử vong còn 03 cháu nguy kịch khó lường, có cháu phải mổ hộp sọ đang hôn mê, cháu gãy tay, vỡ hàm dập phổi, cháu đa chấn thương gãy tay chân, mặt trên 30 mũi khâu chằng chịt…
Xe khách 42 chỗ ( Nguồn ảnh từ Internet)
Hy vọng và niềm tin
Sang ngày thứ 2 con gái tôi lờ mờ hỏi : «  Bố ơi con đang ở đâu ? » Con đang trong Bệnh viện Đà Nẵng ; «  Sao bố lại ở đây »?...Con bị tai nạn nên bố và anh con vào… «  Sao mắt con không trông thấy gì » ? mắt con bị xưng do va đập thâm tím. «  Tối lắm bố ơi »..Tôi thương con mà nước mắt trào ra, tôi gượng nhẹ gỡ hai bờ my mắt của con gái để cháu nhìn thấy lờ mờ chút ánh sáng, chỉ cách vết thương ½ cm thôi thì con mắt của con gái tôi đã không còn, tôi động viên cháu vài hôm nữa mắt hết xưng là con nhìn rõ hơn, con chịu khó ăn, uống thuốc đều đi con yêu của bố…
Chiều ngày thứ 2 (15/7) cháu được chuyển lên tầng 3 Khoa thần kinh của Bệnh viện, cha con tôi luân phiên túc trực và chăm sóc 24/24 giờ …Ơn Trời cháu đã uống được cốc nước cam vắt…Sang ngày thứ 3 húp được vài thìa cháo…
Anh trai cháu đã phải xin phép cơ quan nghỉ đúng một tuần, tôi vừa nghỉ hưu có điều kiện chăm cháu hơn nhưng anh trai cháu thì quả là khó khăn ; nếu cứ tiếp tục thế này sẽ quỵ vì không có ai trợ sức, quê Hiệp Hòa Bắc Giang cách đất này hơn nghìn km ; Sang ngày thứ 6 cha con tôi bàn nhau quyết định gặp bác sĩ trưởng khoa đề nghị được ra Bắc tiếp tục điều trị nếu sức khỏe của bệnh nhân cho phép di chuyển ; Sau khi kiểm tra lại Bác sĩ nhất trí cho di chuyển ra Bắc ; Cha con tôi chọn phương tiện đi tàu hỏa, giường nằm, phòng lạnh và có Bác sĩ theo cùng chăm sóc phòng tình huống bất chắc. Cuộc di chuyển đầy khó khăn, quyết tâm và nghị lực của hai bố con tôi sau hơn 14 giờ dập rình trên tàu khỏa đã thành công, trên tàu cứ 60 phút một lần thay ca trông cháu, Bố mệt, con trai cũng mệt sau 07 ngày trời đã liên tục bên con ;  Bác sĩ Hà thường xuyên dậy kiểm tra và túc trực khi cần thiết. Về đến ga Hà Nội đúng 5 giờ 30 phút sáng ; Thanh toán và chia tay cảm ơn bác sĩ Hà ; Theo kế hoạch một xe cứu thương chuyên dụng cùng 01 Bác sĩ từ Hà Nội chờ sẵn lại tiếp tục đưa con gái tôi về Bệnh viện Đa khoa Bắc Giang, ở đó vợ tôi và người thân đang lo lắng chờ đón cháu về ; 9 giờ sáng con gái tôi đã được nhập viện, nước mắt người mẹ, nước mắt người thân đã rơi khi nhìn thân hình con gái tôi mảnh mai tiều tụy, chân tay băng bó, mặt đầy vết khâu…Ơn Trời cháu vẫn còn sống để về đến đây gửi gắm các Bác sĩ của Bệnh viện Đa khoa Bắc Giang. Các Y bác sĩ của khoa ngoại chấn thương đã rất nhiệt tình chăm lo, theo dõi, động viên cháu cùng gia đình, sau hơn 2 giờ phẫu thuật ca mổ chân và tay của cháu đã thành công.
Ngày 01/8/2016 cháu được xuất viện về nhà điều trị theo đơn của Bệnh viện, hàng ngày uống thuốc, thay băng …Theo bác sĩ nói cháu còn phải luyện tập từ 3-6 tháng mới có thể đi được, sau hơn một năm đến kiểm tra lại và mổ rút đinh, cháu đang học Đại học và bước sang năm thứ 2, có lẽ phải bảo lưu kết quả vì chân tay cháu rất yếu, sự đã vậy nhưng biết làm sao đây.
Tôi viết lại những dòng này để cảm ơn các y bác sĩ bệnh viện Đa khoa Đà Nẵng đã kịp thời cấp cứu chăm sóc cho cháu, cảm ơn chị Vũ Ngọc Long- Báo Xây dựng  ( bạn đồng nghiệp của con trai tôi đã túc trực bên cháu) trong khi bố con tôi chưa vào kịp ; Cảm ơn các y bác sĩ Khoa Ngoại chấn thương Bệnh viện Đa khoa Bắc Giang đã tiếp nhận, chăm sóc và thực hiện ca mổ thành công ; Cảm ơn các đồng chí lãnh đạo chính quyền, các cơ quan, người thân đã thăm hỏi động viên tạo điều kiện giúp đỡ gia đình chúng tôi trong lúc cam go nơi đất khách Đà Nẵng cũng như về đến Bắc Giang ;
Trên hết vẫn là lời cảnh báo nghiêm túc cho những người cầm vô lăng và điều khiển phương tiện giao thông hãy thận trọng, bởi : « Tăng tay ga là kéo ngắn cuộc đời » và «  Nhanh một phút, chậm cả đời »…Bao bài học nhãn tiền còn đó.
-Có người hỏi tôi ? Trách nhiệm bồi hoàn đối với người đã ra gây tai nạn  đặc biệt nghiêm trọng trên thế nào ?
- Pháp luật nghiêm minh, Công an quận Ngũ Hành Sơn và Công an thành phố Đà Nẵng sẽ trả lời câu hỏi này.
Hiện trường vụ tai nan tai đường Trường Sa thành phố Đà Nẵng

Xe tắc xi 4 chỗ ngồi bị nát đầu ( nguồn ảnh từ Internet)
Các ban có thể đọc qua đường linh:   
(  http://hiephoa.net/xa-hoi/8988-chua-h-t-kinh-hoang  )  

14/8/2016
Hương Giang

Thứ Hai, 4 tháng 7, 2016

Hạnh phúc xốn xang

Bao mùa cây thay lá
Những chuyến tầu vào ra hối hả
Buốt giá…Ta có nhau
Nắng cháy trên đầu, chiếc nón chung cùng đội


Bát cơm và vội, nước canh suông
Nhìn mà thương, em mang bầu con đường dài phía trước
Đã thề hẹn ước…Người lính trở về… !
Xây lại căn nhà trồng vài ba luống cải.

Tiếng võng đưa tê tái
Nghèo..Cùng đứng dậy vươn lên
Bỗng nửa đêm trời òa mưa đổ
Phố không đèn, que diêm xập xòe tắt, sáng…


Bão giông tan, bình minh rạng rỡ
Hai thiên thần trong căn nhà nhỏ
Ngoài vườn thưa đôi bông cúc khoe vàng
Hạnh phúc nào bằng, hạnh phúc thật xốn sang….
HG hồi ức tháng 7/2016

Mời bạn nghe ca khúc: Cố nhau trọn đời//






Thứ Tư, 8 tháng 6, 2016

Thi sĩ và nụ cười em...

Nắng nóng xuyên tâm cháy lửa lòng
Rợp trời hoa Phượng tiếng ve ong
Nụ cười em gửi mùa thu đến
Hây hẩy hồn thơ ngựa thong dong…


Lạ nhỉ diều ai giữa thinh không
Trầm mặc ưu tư mái đình cong
Ngan ngát hương sen chiều chầm chậm
Hút hồn thi sĩ chốn mung lung…


HG









Mời bạn nghe ca khúc : Một tháng thu xưa...

Thứ Sáu, 3 tháng 6, 2016

Thẹn thùng...!

Thẹn thùng
Em dấu nụ cười sau vành nón che nghiêng
Thẹn thùng hoa Phượng đỏ hồng góc phố
Một gã khờ mang theo bài thơ viết dở
Nửa chạy theo, nửa đứng lại ngẩn ngơ.
 
Năm tháng qua đi năm tháng có ai ngờ!
Bóng dáng em tôi ngày nào vẫn vậy
Thướt tha tà áo… Gió thôi bay
Để bây giờ đứng bóng… Vẫn dại ngây?

Rồi một ngày cuối thu lá rụng
Rưng rưng bàn tay nắm bàn tay
Hai mái đầu chụm  lại
Kỷ niệm ùa về…
Kỷ niệm mãi còn đây…
Hgiang T6/2016

Lời bình của anh Trần Thanh
"Thẹn thùng" là bài thơ tình nóng hổi của tác giả Hương Giang vừa mới ra đời trong những ngày hè nóng bỏng vừa qua. Đó cũng là những ngày mà phượng hồng bừng bừng thắp lửa. Ngắm phượng đỏ giữa trời hè xanh ngắt, anh như nhớ về một ngày xửa ngày xưa. Nhớ về thời áo trắng. Ngày ấy phượng cũng đỏ thế này và ở góc phố thân quen , em đang giấu nụ cười trong vành nón. Nhưng đôi má em hồng như đóa phượng xinh lại chẳng giấu được anh cái sự thẹn thùng. Anh xốn xang lòng viết thơ tặng em. Nhưng cũng thẹn thùng nên bài thơ viết dở. Chân cũng thẹn thùng ...nửa đến, nửa không :
Em giấu nụ cười sau vành nón che nghiêng
Thẹn thùng Phượng đỏ hồng góc phố
Một gã khờ mang bài thơ viết dở
Nửa chạy theo, nửa đứng lại ngẩn ngơ.
Rồi thời gian trôi. Gã khờ kia và người con gái có đôi má hồng như màu phượng đỏ đã trưởng thành . Và cũng giống bao người,họ như những cánh chim bay đi khắp mọi miền đất nước. Và đến một ngày kia gặp lại, gã trai khờ lại sửng sốt nhận ra: người em đó- ngày nào vẫn vậy. Vẫn thướt tha tà áo, vẫn gió thôi bay...Để anh chàng lại đắm đuối " dại ngây". Phải nói ngay và luôn rằng: từ dại ngây trong câu này thật đắt. Nó không chỉ miêu tả cái tâm trạng sững sờ, sửng sốt của chàng trai mà còn như khắc họa thật đậm nét cái giây phút đứng hình như hóa đá của anh trước người bạn cũ :
Năm tháng qua đi năm tháng có ai ngờ!
Bóng dáng em tôi ngày nào vẫn vậy
Thướt tha tà áo… Gió thôi bay
Để bây giờ đứng bóng… Vẫn dại ngây?
Và lại thời gian trôi. Qua thời " đứng bóng", đến lúc xế chiều. Khi mùa thu của cuộc đời gõ cửa, anh và em không còn xa nhau nữa. Tay trong tay và hai mái đầu chụm lại. Họ rộn ràng tìm lại ngày xưa, tìm lại những phút những giây thẹn thùng bên con phố nhỏ :
Rồi một ngày cuối thu lá rụng
Rưng rưng bàn tay nắm bàn tay
Hai mái đầu chụm lại
Kỷ niệm ùa về…
Kỷ niệm mãi còn đây…
Bài thơ khép lại với bộn bề kỷ niệm vừa mới ùa về và mãi mãi còn đây.
Đọc bài thơ tình mát dịu giữa trưa hè nắng lửa, người đọc như tìm thấy một phần ký ức ngày xưa. Cảm ơn Hương Giang !
Yêu lắm !
TRẦN THANH


Thứ Năm, 2 tháng 6, 2016

Ngủ đi em...

Ngủ đi em hỡi mắt nai...
Trong mơ lộ rõ vẻ anh đài
Chuyển màu nỗi nhớ thành kỷ niệm
Giây khắc ngàn ngày đâu dễ phai...

Anh chỉ biết nhìn biết nhìn thôi
Nhìn mà thương ....Thương lắm em tôi...!!!
Muôn nẻo sóng xô thuyền không lái
Tơ đứt diều ai giữa ngang trời....

Chiều nay tóc gió đã thôi bay
Sương ướt mi cong cũng cạn ngày
Cát bụi tan đau về cát bụi
Nghẹn ngào mắt lệ mãi còn cay

Em hãy ngủ yên giữa khói mây
Mộng thả bốn phương bạn xum vầy
Lặng nghe nốt nhạc nơi trần thế
Nồng nàn hơi ấm những bàn tay...

Em có hay không mùa hoa Phượng
Từng chùm thắm đỏ vẫn còn đây
Tiếng Ve tiễn khúc người ra trận...
Sông Thương con nước lúc vơi đầy


Anh viết bài thơ dâng tặng em...
Chốn ấy xa xôi em lặng im
Chỉ nghe gió thoảng phiêu du gọi
Hương tàn... Nhói xót thắt trong tim...

Em vẫn lặng im em lặng im
Áo đã sờn vai anh đi tìm
Lặng đặt lên đây chùm hoa phượng
Em không nói gì...Vẫn lặng im....
* * *
(Đây là câu truyện có thật mà gần 40 năm về trước, giữa mùa hoa Phượng tác giả đã ra trận, chiến tranh khôn lường giữa cái sống và cái sống chết...Bởi thương cô gái đau đáu phải đợi chờ;Từ khói lửa chiến truờng chàng trai đã viết thư về cho cô gái động viên.... cô đi lấy chồng, mặc dù đó là tình yêu đầu đời và lời thề  người lính trẻ, mặc dù vẫn biết nụ hôn ngọt ngào cháy bỏng trong hương lá sả, lá bưởi bưởi  tóc em ngày nào, em nói em sẽ  chờ anh ngày trở về...Nhưng Chàng trai vì quá yêu thương và những đồng đội thì lại bất chợt hy sinh..Chiến tranh, chiến tranh...Anh vẫn viết  (Em ơi đừng đợi anh về.... Chiến tranh dài lê thê.. con gái có thì có đỗi..Người viết đau lòng, người nhận cũng đau lòng gấp bội, nhưng chiến tranh mà bạn đọc hỡi, biết nói sao đây...?) sau nhiều lá thư cô gái gửi đi, nhưng không được hồi âm... cô gái đã sang sông trong nước mắt. Chiến tranh kết thúc,người lính bình an trở về cô gái đã có chồng...Song trớ trêu thay tình yêu hạnh phúc của họ không chọn vẹn, người chồng của cô đã theo một cô gái khác; cuộc đời đen bạc..Họ chia tay nhau, sau một thời gian dài bởi đớn đau, cô gái lâm bệnh hiểm nghèo và mãi mã đi xa... cũng trong một buổi chiều đầy hoa Phượng đỏ của một thành phố bên dòng sôngThương trở đầy những kỷ niệm của hai người... Mặc chiếc áo đã bạc màu sương khói người lính năm nào lặng lẽ đặt chùm hoa Phượng vĩ đỏ như máu con tim lên ngôi mộ hoang tàn của người yêu xưa...mắt rớm lệ 
Và bài thơ  
Ngủ đi em ra đời...

Mời bạn nghe ca khúc: Ru em từng ngón xuân nồng...

Thứ Tư, 18 tháng 5, 2016

Sự tích một loài hoa: Hoa Phượng Vĩ

Em ơi mùa hoa phượng..
Rạo rực muôn tiếng ve
Hát hoài dù giông bão
Khát khao xuyên nắng hè

Ơi chú ve bé bỏng
Huyền thoại mối “nhân duyên”
Một đời không quên lãng
Hay chăng nỗi niềm riêng…?

 
Nếu ai từng nghe nói
Rực lửa một trời hoa
Phượng thiêu mình hoá kiếp
Ve sầu ôm hát ca…

Ve Sầu cùng hoa phượng
Chuyện tình dẫu đã qua
Sao dời cùng vật đổi
Có  bao giờ phôi  pha…


Em ơi mùa hoa phượng
Chú ve sầu  ngân nga…..
Tình yêu người ca sĩ
Khiến mắt ta lệ nhoà….

Em ơi mùa hoa phượng
Nhắc nhở bậc làm cha
Thẳm sâu trong lòng mẹ
Chuyện tình bao xót xa…


Huyền thoại về chú ve sầu và bông hoa Phượng :
Chuyện kể rằng: Có một đôi trai gái, họ yêu nhau lắm lắm, nhưng chẳng thể thành đôi, bởi bố mẹ chia phôi chia lìa ngăn cấm, bởi địa vị sang hè, kẻ thấp người cao…
Chàng con nhà nghèo chân thành chất phác, yêu nàng Hoa tha thiết khôn cùng chàng hát lời hát nồng thắm bên cổng nhà người yêu, giai điệu của bài hát thiết tha si mê, có những lúc trào dâng cuồn cuộn như gió cuốn, có những lúc trầm mặc tựa núi đồi, chàng hát bằng cả tình yêu rực lửa tự trái tim mình…Do bố mẹ cấm ngăn; Nàng Hoa phải giả vờ xuống bếp đun nấu để được nghe chàng hát, nhưng quá chìm đắm mải mê nghe hát mà quên đi lửa bếp đang cháy…Hoả hoạn sảy ra, thảm thương thay nàng chết trong lửa đỏ….Trời thương nàng, cho nàng được hoá thành bông hoa Phượng…
 Sau ngày nàng chết Chàng đau đớn sầu não quẩn quanh, thương cho người tình đầm đìa mắt lệ vì mình mà chết; Chàng hát lời hát bi ai não nuột dòng dã và hò hẹn kiếp sau, cuối cùng kiệt sức, chàng đã chết bên dòng suối cạnh nhà nàng. Trời già nhỏ lệ  thương tâm, hoá kiếp chàng thành chú Ve Sầu, Chú ve Sầu cứ ngày ngày ôm chặt cành phượng, bông hoa phượng mà khóc mà than và hát hoài hát mãi mãi cho người yêu nghe, cứ như vậy suốt mấy tháng mặc trời hè đổ lửa như đốt như thiêu ...Chàng hát đến tàn hơi, cạn sức mà chết -Chết vẫn hóa xác ve ôm chặt lấy thân cây.
Nàng Hoa Phượng thương người yêu, mắt đầm đìa nhỏ lệ, như giọt máu từng bông, từng bông hoa phượng đỏ tím  rụng xuống lúc trời chiều, theo gió cuốn đi…
Bách nhật trăm ngày ứng với 03 tháng hè… Năm nào cũng vậy cứ vào những ngày này họ lại được tái sinh, bông hoa như tươi hơn, họ lại hát cho nhau nghe… Và chúng ta, giữa nhân gian kỳ bí của muôn loài,  có một mùa hoa Phượng đỏ như máu con tim…
Hình ảnh chú Ve Sầu ôm bông hoa Phượng vĩ mãi mãi nhắc nhở bậc làm cha, làm mẹ hãy tôn trọng tình yêu lứa đôi, đừng vì tiền bạc, đừng vì sang hèn địa vị thấp cao mà cấm ngăn, khi các con đã thật sự yêu thương nhau thề trọn đời kiếp kiếpchẳng thể rời xa…
Hôm nay hoặc ngày mai…Một ai đó giữa ngày hè, hãy ngắm nhìn bông hoa Phượng vĩ đỏ rực thanh cao giữa trời xanh tán lá, lặng nghe, lặng nghe một chút thôi.. Tiếng hát Ve Sầu, nức nở kể chuyện mối nhân duyên…
Và người đời sẽ mãi mãi không quên…Nghe hát- không gọi chú VE VUI
Mà gọi chú VE SẦU…

http://hiephoa.net/van-hoa/82-thovan

( Hương Giang 2016-Bản quyền TG)
Mời bạn nghe ca khúc: Anh muốn sống bên em trọn đời



Thứ Tư, 4 tháng 5, 2016

Nhớ thời áo trắng

Áo trắng xa xưa đã phai màu
Thủa ngồi chung lớp ngắm nhìn nhau
Đời thoắt bóng câu già mấy chốc
Tóc cước thẫn thờ nghĩ đâu đâu…

Bút nghiên xếp lại ra chiến trận
Người mất người còn đắng nỗi đau
Thiêng liêng Tổ quốc còn thôi thúc
Giây phút bình yên hóa nhiệm màu…


Lá rụng trời chiều cuối vườn sau
Cô lẻ chú ve hát rầu rầu
Phượng thắm tầng cao trường xây mới
Đồng phục trẻ nô áo trắng phau…


Tóc xanh dần sẽ trắng, Áo trắng dần phai màu,
Tuổi xanh dần sẽ cạn, Chỉ còn nỗi nhớ là mãi mãi  trong nhau….

Hương Giang 05/5/2016
Một ngày nhớ đồng đội hy sinh

Mời bạn tôi nghe độc tấu nhạc Không lời về tình ca người lính



Thứ Hai, 21 tháng 3, 2016

Hoa bưởi trắng...


Hương bưởi thơm cho lòng bối rối....
Tôi nhìn "em" em chẳng nhìn tôi...
Hoa bưởi thơm mãi trắng tinh khôi....
Mà em tôi đâu dạn dầy sương gió...
Một ngày tháng ba, em đọc câu thơ viết dở..Bỗng tủm tỉm cười " cháu" còn nhỏ quá chú ơi!....(thơ vui cùng người đẹp Hoàng Phương giữa mùa hoa bưởi đất Lương Phong-Hiệp Hòa)



Hoàng Phương Chủ tịch Hội nông huyện Hiêp Hòa ( ảnh H Giang) nhân chuyến đi cơ sở đất bưởi Lương Phong
Mời bạn nghe bài thơ: Hương Thầm





Thứ Ba, 8 tháng 3, 2016

Ngu ngơ...

Cảm ơn em những phút giây
Cho anh như được dại ngây thủa nào
Ô kìa nắng gió xôn sao
Ô kìa trái bưởi hồng đào dậy hương
Phải chăng Trời định chữ duyên...Thơ anh bến đậu con thuyền là em..

Ô kìa khúc nhạc nghê thường
Yến Oanh lảnh lót trong vườn ca vang
Khẽ khàng… Thật nhé…. Khẽ khàng…
Vườn quê …Trái cấm …Địa đàng hoá mơ…

Dại khờ còn mãi dại khờ

Mỉm cười em trách..Ngu ngơ thế mà… ?
T3/2016
Mời bạn nghe liên ca khúc: Tình yêu bên dòng sông...


Chủ Nhật, 21 tháng 2, 2016

Bạn lòng của tôi ơi

Thời gian thấm thoắt đã sáu mươi
Một hội vừa tròn thoảng mây trôi
Ngay như Tùng Bách xanh năm tháng
Vui với thi ca khúc nhạc đời....

Tôi gọi bạn lòng của tôi ơi
Chúc nhau mạnh khỏe thắm duyên tươi
Mừng nhau thành đạt đường danh lợi
Yêu thương gắn bó chẳng phai phôi....
Mời bạn nghe ca khúc: Hoa cỏ may lời thơ Hương Giang,nhạc Quang Chỉnh




Tác phẩm ảnh: Ông Tượng đất rồng thăng của Hương Giang


T2/2016


Thứ Sáu, 15 tháng 1, 2016

Đêm say...

Anh hẹn gặp em giữa quán mơ
Từ đó vô đây để dại khờ
Tay tiên khẽ chạm hơi nồng ấm
Bóng Nguyệt chưa tàn vẫn trơ trơ…


Mới hay trăng tỏ vẫn chưa mờ
Bấy nhiêu ly cạn chửa thành thơ
Từng chén em đong đầy ân ái
Loạng choạng đêm say có ai ngờ…
HG T1/2016
Mời bạn nghe ca khúc : Đêm say....





Thứ Hai, 11 tháng 1, 2016

Một chiều như thế....

Em đã sang sông, sang thật rồi…!
Chữ duyên anh biết thật lẻ loi
Bên ấy… Ngưòi ta nhà giầu lắm
Anh chỉ có thơ… Hoạ với đời….

Anh đứng lặng nhìn, lặng lẽ thôi
Nhìn mà thương lắm, hỡi em tôi
Người mình yêu dấu, thì không được
Chung hưởng tình yêu, đến trọn đời…

Ảnh minh họa

Anh vẫn mải theo, khắp muôn nơi
Bóng dáng em yêu, cuối chân trời
Lòng vẫn hằng mong, em hạnh phúc
Đừng ngại chi anh, bóng đơn côi…

Năm tháng dần theo, đã pha phôi
Đông tàn hoa Sữa, cũng thôi rơi
Một ngày em trở lại dòng sông cũ
Thơ thần đi tìm bóng hình tôi…

Tôi vẫn cô đơn có vậy thôi
Tiếng nấc đứt theo chẳng thành lời
(Hắn) bỏ em đi… theo người khác…
Tin đau nhói buốt đến rã rời…

Tôi nâng em dậy giữa triền sông
Mắt nhìn xa lắm chốn mênh mông…
Câu thơ lửa cháy ngày xưa ấy?
Xót lắm em tôi …Một đời chồng.

Tôi gọi sông ơi hỡi Thần Sông
Cho tôi đi tiếp có được không?
Sông chỉ lặng im khe khẽ sóng…
Cỏ may tím ngắt …Cả chiều đông…!!!

Hương Giang 01/2016

Mời bạn nghe ca khúc: Lệ Đá...Vũ Khanh









Thứ Hai, 4 tháng 1, 2016

Tủm tỉm em cười...

Lất phất mưa bay cuối năm này
Vừa tròn một hội theo gió bay
Giấc mộng mà thôi đời mấy tý
Ờ ờ lúc tỉnh lúc say say........

Tôi nói cùng em nắng cạn ngày
Gối mềm tóc cước pha sắc mây
Lật mình đổi chỗ lưng cùng vỗ
Tủm tỉm em cười
... giống "Nhạc Tây"...
HG










Mời bạn nghe ca khúc: Sẽ mãi yêu em...Ca sĩ Ngọc Tuyền