Ngủ đi em
hỡi mắt nai...
Trong mơ lộ
rõ vẻ anh đài
Chuyển màu nỗi
nhớ thành kỷ niệm
Giây khắc
ngàn ngày đâu dễ phai...
Anh chỉ biết
nhìn biết nhìn thôi
Nhìn mà thương
....Thương lắm em tôi...!!!
Muôn nẻo sóng
xô thuyền không lái
Tơ đứt diều
ai giữa ngang trời....
Chiều nay tóc
gió đã thôi bay
Sương ướt
mi cong cũng cạn ngày
Cát bụi tan
đau về cát bụi
Nghẹn ngào
mắt lệ mãi còn cay
Em hãy ngủ
yên giữa khói mây
Mộng thả bốn
phương bạn xum vầy
Lặng nghe nốt
nhạc nơi trần thế
Nồng nàn hơi
ấm những bàn tay...
Em có hay
không mùa hoa Phượng
Từng chùm
thắm đỏ vẫn còn đây
Tiếng Ve tiễn
khúc người ra trận...
Sông Thương
con nước lúc vơi đầy
Anh viết bài
thơ dâng tặng em...
Chốn ấy xa
xôi em lặng im
Chỉ nghe gió
thoảng phiêu du gọi
Hương tàn...
Nhói xót thắt trong tim...
Em vẫn lặng
im em lặng im
Áo đã sờn
vai anh đi tìm
Lặng đặt
lên đây chùm hoa phượng
Em không
nói gì...Vẫn lặng im....
* * *
(Đây là câu truyện có thật mà gần 40 năm về
trước, giữa mùa hoa Phượng tác giả đã ra trận, chiến tranh khôn lường giữa cái
sống và cái sống chết...Bởi thương cô gái đau đáu phải đợi chờ;Từ khói lửa chiến
truờng chàng trai đã viết thư về cho cô gái động viên.... cô đi lấy chồng, mặc
dù đó là tình yêu đầu đời và lời thề người lính trẻ, mặc dù vẫn biết nụ hôn ngọt
ngào cháy bỏng trong hương lá sả, lá bưởi bưởi tóc em ngày nào, em nói em sẽ chờ anh ngày trở về...Nhưng Chàng trai vì quá
yêu thương và những đồng đội thì lại bất chợt hy sinh..Chiến tranh, chiến
tranh...Anh vẫn viết (Em ơi đừng đợi anh
về.... Chiến tranh dài lê thê.. con gái có thì có đỗi..Người viết đau lòng, người
nhận cũng đau lòng gấp bội, nhưng chiến tranh mà bạn đọc hỡi, biết nói sao đây...?)
sau nhiều lá thư cô gái gửi đi, nhưng không được hồi âm... cô gái đã sang sông
trong nước mắt. Chiến tranh kết thúc,người lính bình an trở về cô gái đã có
chồng...Song trớ trêu thay tình yêu hạnh phúc của họ không chọn vẹn, người chồng
của cô đã theo một cô gái khác; cuộc đời đen bạc..Họ chia tay nhau, sau một
thời gian dài bởi đớn đau, cô gái lâm bệnh hiểm nghèo và mãi mã đi xa... cũng
trong một buổi chiều đầy hoa Phượng đỏ của một thành phố bên dòng sôngThương
trở đầy những kỷ niệm của hai người... Mặc chiếc áo đã bạc màu sương khói người lính năm nào lặng lẽ đặt chùm hoa Phượng vĩ đỏ như máu con tim lên ngôi mộ hoang tàn của người yêu xưa...mắt rớm lệ
Và bài thơ
Ngủ đi em ra đời...
Mời bạn nghe ca khúc: Ru em từng ngón xuân nồng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét