Thứ Sáu, 3 tháng 6, 2016

Thẹn thùng...!

Thẹn thùng
Em dấu nụ cười sau vành nón che nghiêng
Thẹn thùng hoa Phượng đỏ hồng góc phố
Một gã khờ mang theo bài thơ viết dở
Nửa chạy theo, nửa đứng lại ngẩn ngơ.
 
Năm tháng qua đi năm tháng có ai ngờ!
Bóng dáng em tôi ngày nào vẫn vậy
Thướt tha tà áo… Gió thôi bay
Để bây giờ đứng bóng… Vẫn dại ngây?

Rồi một ngày cuối thu lá rụng
Rưng rưng bàn tay nắm bàn tay
Hai mái đầu chụm  lại
Kỷ niệm ùa về…
Kỷ niệm mãi còn đây…
Hgiang T6/2016

Lời bình của anh Trần Thanh
"Thẹn thùng" là bài thơ tình nóng hổi của tác giả Hương Giang vừa mới ra đời trong những ngày hè nóng bỏng vừa qua. Đó cũng là những ngày mà phượng hồng bừng bừng thắp lửa. Ngắm phượng đỏ giữa trời hè xanh ngắt, anh như nhớ về một ngày xửa ngày xưa. Nhớ về thời áo trắng. Ngày ấy phượng cũng đỏ thế này và ở góc phố thân quen , em đang giấu nụ cười trong vành nón. Nhưng đôi má em hồng như đóa phượng xinh lại chẳng giấu được anh cái sự thẹn thùng. Anh xốn xang lòng viết thơ tặng em. Nhưng cũng thẹn thùng nên bài thơ viết dở. Chân cũng thẹn thùng ...nửa đến, nửa không :
Em giấu nụ cười sau vành nón che nghiêng
Thẹn thùng Phượng đỏ hồng góc phố
Một gã khờ mang bài thơ viết dở
Nửa chạy theo, nửa đứng lại ngẩn ngơ.
Rồi thời gian trôi. Gã khờ kia và người con gái có đôi má hồng như màu phượng đỏ đã trưởng thành . Và cũng giống bao người,họ như những cánh chim bay đi khắp mọi miền đất nước. Và đến một ngày kia gặp lại, gã trai khờ lại sửng sốt nhận ra: người em đó- ngày nào vẫn vậy. Vẫn thướt tha tà áo, vẫn gió thôi bay...Để anh chàng lại đắm đuối " dại ngây". Phải nói ngay và luôn rằng: từ dại ngây trong câu này thật đắt. Nó không chỉ miêu tả cái tâm trạng sững sờ, sửng sốt của chàng trai mà còn như khắc họa thật đậm nét cái giây phút đứng hình như hóa đá của anh trước người bạn cũ :
Năm tháng qua đi năm tháng có ai ngờ!
Bóng dáng em tôi ngày nào vẫn vậy
Thướt tha tà áo… Gió thôi bay
Để bây giờ đứng bóng… Vẫn dại ngây?
Và lại thời gian trôi. Qua thời " đứng bóng", đến lúc xế chiều. Khi mùa thu của cuộc đời gõ cửa, anh và em không còn xa nhau nữa. Tay trong tay và hai mái đầu chụm lại. Họ rộn ràng tìm lại ngày xưa, tìm lại những phút những giây thẹn thùng bên con phố nhỏ :
Rồi một ngày cuối thu lá rụng
Rưng rưng bàn tay nắm bàn tay
Hai mái đầu chụm lại
Kỷ niệm ùa về…
Kỷ niệm mãi còn đây…
Bài thơ khép lại với bộn bề kỷ niệm vừa mới ùa về và mãi mãi còn đây.
Đọc bài thơ tình mát dịu giữa trưa hè nắng lửa, người đọc như tìm thấy một phần ký ức ngày xưa. Cảm ơn Hương Giang !
Yêu lắm !
TRẦN THANH


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét