Em chạm vào
chiều, chiều rưng rưng tím
E thẹn hoàng
hôn khuất nẻo núi mờ xa
Trăng nửa vời
chìm trong mây lãng đãng
Mắt ngọc my
cong ướt lệ nhòa…
Vẫn biết đấy
có một ngày sóng dậy
Ai sẽ làm
nghiêng ngả thuyền ai?
Thu mình lại
nén vào lòng ký ức
Có ai ngờ nỗi
nhớ chẳng phôi phai…
Em viết câu
thơ lên bầu trời chữ "giận"
Để đêm về bỗng
hóa "thương yêu"
Mình gửi cho
nhau có được bao nhiêu
Mà ăm ắp
đong đầy sợi nhớ…
Em vẫn bảo đời
là duyên nợ
Mà Trời se
hai đứa bỗng thành đôi
Phút bất chợt
ngoài đời mấy ai thấu hiểu
Xin đừng..Đừng
nhé, tội người ơi….!!!
Em thả lên
trời những đám mây trôi
Mang kỷ niệm
của một thời đã mất
Đắng lòng đấy
nhưng đó là sự thật
Để anh hoàn
về nguyễn mẫu của ngày xưa….
Anh thả lên
trời những ngọn gió lùa
Mang theo những
nụ hôn khát cháy
Em yêu ơi ...Vẫn
biết đời là vậy
Cho dù sóng
có mãi xôn sao….!!!
Mời bạn nghe bài hát; Truyện tình của biển...Tùng Dương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét