Chiều hè như bao buổi chiều khác…Tôi là
người con gái đã có chồng, nhưng mắc tội…. Tôi gặp người ấy, người mà
tôi thầm yêu từ thủa con gái, tôi yêu anh lắm lắm chẳng dám nói ra (
con gái sĩ, kiêu mà bạn ơi)…Người ấy lịch thiệp, chân tình, vẫn cái
nhìn ngày xưa, thật thà và cháy bỏng ( cũng như tôi, người ấy nhút nhát
đã không mạnh dạn nói những điều dám nói..) nhưng nay…Qua năm tháng
bão dông… người ấy đầy bao dung cao thượng, ẩn chứa sự cảm thông chia
sẻ sâu sắc, nét văn hoá tinh tế, đầy đặn toát ra từ giọng nói sâu trầm
và cái bắt tay ấm áp….Thật sự tôi thấy không còn giới hạn..như có luồng
điện, tôi bỗng chợt buông mình khó cưỡng…nhưng vẫn còn may, tôi đã tỉnh
lại vì tôi còn nhớ… Tôi đã có chồng.
Chồng tôi, một người không công ăn việc
làm, vũ phu…cờ bạc, rượu chè bê tha…càng tệ hại hơn sau những cuộc đỏ
đen… với đám dân anh chị, tôi đâu ngờ cuộc đời tôi lại sang lối rẽ, cái
lối rẽ oái ăm phải chung sống đến gượng gạo mặc dù đã có một mặt
con…Ngày ấy, ngày ấy…vâng, tôi đã vội vàng, nếu không vậy, thì tôi đâu
đến nỗi như bây giờ , phải cân nhắc đắn đo….
Chiều buông…Cái buổi chiều mà tôi phải
viết lên những dòng này…hoàng hôn dần tắt, những ánh nắng yếu ớt, mỏng
manh còn sót lại trong khu vườn hoang, ánh nắng gợi cảm đến sự cần có
nhau của một ngôi nhà bỏ trống mà chủ nhân đã chuyển đi nơi khác; Trời
ơi cái không gian bối cảnh này…
Mùi thơm nồng nàn của lá bưởi vườn quê
sế chiều mùa hạ, lá bạch đàn, lá sả ngào ngạt…khiến tôi đứng như trời
chồng bên người ấy…không bóng người qua lại..chỉ có hai chúng tôi và
đôi chim Khuyên đang ríu rit truyền cành tìm về tổ ấm trong khu vườn,
chúng thật hạnh phúc…Tôi cố rằn lòng để không run lên, tôi cố gìm nén
dòng máu nóng đang sung mãn của người (gái một con) …Tôi biết người ấy
cũng cố nén gìm như tôi, anh là một người có học thức, có địa vị trong
xã hội…(đời thật chớ trêu vợ người ấy đã mất sau một con bệnh hiểm
nghèo, anh đang phải một mình gà trống nuôi con, anh lại đang cô đơn
sau những gì đã mất…) …Cái sức trẻ và đôi bờ vai khoẻ mạnh kia cũng run
lên, ánh mắt anh ấy nhìn tôi đăm đắm sâu sa…Nhưng anh vẫn cố gìm
lòng…Trời ơi…liệu tôi còn níu kéo và giữ được bao lâu nữa trong khu
vườn đầy sả và bạch đàn thơm hương này…hãy giữ buộc tôi lại …hãy giúp
tôi đi hỡi bạn đọc...Tôi phải làm sao đây…lao vào và ôm chặt lấy anh
ư..? tỳ áp vào anh cái phần nóng bỏng và nhạy cảm kia ư ? và trong hơi
thở nói với anh rằng… em yêu anh…hãy giảỉ thoát cho em, chúng ta hãy
làm lại, hãy giành cho nhau như từ thủa ban đầu?. Hay đứng chôn chân,
ngấn lệ, cúi mặt, lặng thầm và nói khe khẽ: Anh ơi số phận đã an bài…Ta
chôn chặt miền đau…Kỷ niệm xưa hãy giữ chọn trong nhau…? nếu có thể (
dù chỉ là trong suy nghĩ) thì tôi xin mắc tội được ôm anh lần cuối,
được ngả đầu vào ngực anh… trời ơi…Có thể tôi đã mắc tội đa đoan chăng?
Tôi là người vợ không đoan chính thuỷ chung? dẫu chưa bao giờ tôi làm
thế, tôi thề… chưa một lần tôi làm thế… Người đời..???
Ảnh minh họa
Ảnh minh họa
Khi tôi viết những dòng này, sau lưng
tôi, trên vai tôi… còn hằn sâu những vết thâm tím của trận đòn vô cớ,
bởi chồng tôi lại thua bạc…Liệu anh..người ấy ( chiều nay) có xoa dịu
được nối đau thể xác và nỗi đau trong tim đang rỉ máu của tôi không…?
mặc dù tôi đã gắng gượng thuyết phục chồng tôi, kể cả van xin nhưng vẫn
chứng nào tật ấy, số phận tôi nghiệt ngã…tôi phải trả giá…tôi có lỗi
lầm gì chăng?
Hãy cho tôi một lời khuyên đi, tôi cầu
xin hỡi bạn….? tôi mong muốn được sẻ chia…!!!..Tôi có tội… tôi có
tội…Đúng rồi tôi có tội; Tội đa đoan… Gái đã có chồng ???
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét