Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2013

Kẻ cô đơn lang thang...

Lạnh…(!!!)
Cái lạnh khác người, cuối thu đầu đông chăng? Mùa đông đang dập dình trước cửa…Mấy năm rồi căn phòng vẫn còn chống chếnh lắm, như thiếu một cái gì mơ hồ….
Cảm nhận một mùa đông buồn lại đến, mặc dù tôi  không muốn nhưng mùa đông vẫn cứ lại, ai ngăn được mùa đông?…. Một mùa đông băng giá, mùa đông tái tê, ngân lệ…lòng người.


Mùa đông mỗi đứa một phương trời? xa ngái…
Gió se se, không còn mỏng manh, có lẽ phải khoác thêm chiếc áo dài tay khi ra đường
….Lại một cơn gió tạt ngang…Tôi đâu muốn nhận, nó len lỏi qua đôi bàn chân…Cảm nhận,  tôi rùng mình ớn lạnh..Nó là nó….Cái mùa lạnh chớ trêu, nhưng nó đâu có tội, tôi là tôi mà nó là nó ( gió và mùa đông)….Can cớ chi tôi trách  một cơn gió vô tình…Có chăng tôi trách mình ngày ấy quá trong trắng ngây thơ, pha một chút dại khờ  đến đáng thương, mà qua mưa nắng dãi dàu bây giờ tôi mới nhận ra
…..Vâng nhận ra thì đã muộn…Mùa lạnh chớm bắt đầu.
Mùa đông, mùa lạnh của riêng tôi….Rất khác người…..
Cô đơn cho tôi..
Cô đơn cho người….
Cô đơn cho những ai bước vội trên con đường này, con đường có những khoảng trống mênh mông…
-Lại một cơn gió tạt ngang..Tôi run rẩy men theo con đường và hàng liễu kia cũng run rẩy theo bước chân tôi…
Tôi chạm tay lên my mắt, sương sớm hay sương chiều? mằn mặn nơi bờ môi. Nước mắt của mẹ thiên nhiên hay nước mắt của kẻ cô đơn lang thang, nhưng không lạc lõng giữa dòng đời....!!!
Mua Dong....




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét