Lá nào lá
chẳng rơi nghiêng
Cội nguồn đất
mẹ thiêng liêng lá về
Hoàng hôn cạn
khúc sông quê
Thoảng nghe
lạnh giọt sương khuya trăng gầy
Mơ nồng tay
nắm bàn tay
Chớm đông lắc
nhẹ lá bay về nguồn
Khẳng khưu
cành nặng nỗi buồn
Bốn mùa mưa
nắng vẫn luôn cận kề
Tạ từ lá nấc
đi về...
Luân hồi một
kiếp lời thề vẹn nguyên....
Nhân gian cô
quạnh nỗi niềm
Hanh hao
chiều xuống rơi nghiêng cả chiều
Cành đơn
một bóng cô liêu
Run run rớm
lệ chín chiều ruột đau…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét