Thu tàn đông lạnh xuân chửa sang
Gót sen tha
thẩn bước nhẹ nhàng
Đâu hồi
chuông vẳng chùa Non nước
Nợ tình một
khối phận đa mang…
Tôi hẹn cùng
em mùa lỡ làng
Trái chín vườn
xuân nắng mênh mang
Mầm biếc chồi
thơ dần lớn dậy
Dùng rằng
duyên kiếp nặng trái ngang
Em nói tạ từ
hỡi vườn xuân
Từ nay thôi
nhé chẳng lại gần
Thanh thản
em về cùng người lạ
Đu kiếp
phong sương với giai nhân…
Tôi thả hồn
thơ giữa đời trần
Từ tim cảm
tác hóa tứ vần
Bỗng đứt dây
tơ diều chạng vạng
Mõ cốc chùa
xa..Tiếng chuông ngân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét