Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2013

Nước mắt giai nhân


 
(Tản văn bản quyền của Hương Giang)
Đêm hè, ngồi trên ban công dưới giàn Thiên Lý, tôi tự thả hồn theo gió mây, bỗng cảm nhận hình như vừa có giọt nước mắt của ai đó chạm rơi vào gò má gồ ghề của mình; cái gò má đã hơn nửa đời lận đận phong sương….Nhìn xung quanh, nhìn cả lên trên không có ai….Lạ nhỉ, tôi mơ hay lạc lõng đa cảm  “thi nhân” chăng?
-Tôi cấu mạnh vào tay mình, vẫn thấy đau- Không phải mơ, đích thực 100% là sự thật, giọt nước mắt vẫn còn đây, ươn ướt, âm ấm se se …Tôi ngước nhìn lên bầu trời, bỗng nhận ra người quen: Chị Hằng- Chị Hằng trên Cung Quảng…



(ảnh Hằng Nga trong Cung Quảng)
 -Tôi thầm thì: Chị khóc?
- Chị chỉ khẽ gật đầu..Tôi mênh mang buồn… Chị là người đẹp cuộc sống thanh nhàn tiên cảnh, vậy mà…
- Người trần vẫn ca ngợi một vẻ đẹp lung linh, một Hằng Nga tuyệt thế giai nhân, nhưng có ai hiểu được lòng ta? bốn mùa cô quạnh.
- Đêm nào chị cũng khóc, Hay chị chỉ khóc đêm nay?
- Những đêm trời tối đen là lòng ta giông bão, đêm trăng lên ta nhỏ lệ sầu đau…
- Tôi lắc đầu không hiểu….
- Chị nhẹ nhàng, nói thoảng như gió đưa: Người được lựa chọn bạn đời, được nói lời yêu thương thật lòng nơi bến nước triền sông, dưới ánh trăng hay vườn hoa ghế đá  công viên…Ngươi có một gia đình, có người vợ hiền tảo tần chung thuỷ, có những đứa con thương yêu, cuộc sống có thể còn khó khăn nhưng ngày ngày được quây quần đầm ấm hạnh phúc bên nhau; Còn ta: Ta đâu có quyền lựa chọn, ta phải ở với Cuội đã bao nghìn năm nay; nghề nghiệp công việc của Cuội ư? Chăn trâu, nhân cách ư? Nói dối thì nhân gian các người đâu sánh kịp; Tôn trọng thì các người gọi là Chú Cuội, khinh khi thì gọi bằng thằng, ta đâu có tình yêu ..Bụng dạ nào mà sinh nở; ta chỉ có Thỏ Ngọc để vuốt ve sẻ chia buồn vui ở nơi lạnh lẽo xa lắc xa lơ này…Ngươi thử nghĩ xem sao ta không nhỏ lệ; ta buồn, thật buồn  mà nhân gian có ai biết cho “ Trăng”??? Là bạn, nhưng ta biết đã có rất nhiều lần người thích ngắm nhìn ta từ xa, ta khuyên một câu này:
"NGƯƠI HÃY TRÂN TRỌNG TÌNH YÊU VÀ TRÂN TRỌNG NHỮNG GÌ MÌNH ĐANG CÓ".
Lại một giọt nước mắt nữa lạnh lùng rơi xuống, giọt nước mắt ẩn chứa bao điều tâm sự của cuộc đời tiên nữ...
ảnh:Chú Cuội)
-Tôi khẽ kêu lên: Trời ơi Hằng Nga mà còn phải nhỏ lệ!!!..Một đám mây mỏng tang chẳng biết vô tình hay cố ý bay ngang qua che khuất bóng chị Hằng…Tôi bừng tỉnh…Nước mắt của chị lành lạnh đã hoá giọt sương đêm;
Tôi trầm ngâm: Đúng vậy hãy trân trọng những gì mình đang có, hạnh phúc là đây, cuộc sống cũng là đây....
Thưa các bạn và tôi tin rằng một ngày không xa, “Một ngày là định mệnh không  ai tránh khỏi”; Tôi, bạn và những ai đã đọc khúc tản văn  này sẽ theo gió mây, theo bóng sương, bay lên tìm đến với chị Hằng để cùng buồn vui bên gốc Đa già, nơi ấy cổ nhân vẫn gọi: Chốn bồng lai, mà khi vẫn còn ở nhân thế trong đời không dưới một lần dù vô tình hay cố ý đã nhận được một giọt nước mắt của giai nhân, giọt nước mắt đã hoá giọt sương sa khi gió lặng đêm về… Màn đêm đã khép lại…Bóng Chị cũng dần xa…Một ngày mới đang lên.
HG :7/2012

 

 

 

 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét