Chiều một mình buồn
vô cớ Thân tặng người dưng...
Nhớ một người cùng nỗi
nhớ không tên
Sóng xa khơi sóng vẫn
dịu êm
Mà lòng tôi bão tố…
Không vô tình Trời
òa mưa đổ
Phố ướt rồi lệ thẫm my cong
Từng khắc từng giây
em có đến không?
Đợi nắng bừng lên, gió lùa qua kẽ lá
Dòng người đi qua bước chân hối hả
Chỉ một người đứng đợi
chiều rơi
Gió vẫn đùa gió mãi
không thôi
Mong một tà áo trắng….
Phố bỗng nghiêng nghiêng chìm trong yên lặng
Em đến bất ngờ…Em đã
đến cùng anh
Quán chiều ngọn gió quá mong manh
Ly ca phê có hình anh chát đắng
Nhấp ly bôi tiếng
đàn trầm mặc
Những giọt buồn vết
khắc cứa trên cây
Mảnh mai em dáng hao gày
Năm tháng đã phôi
pha….
Tôi cầm bàn tay em nhạt nhòa
Lòng rưng rức…
Chiều nay là có thực
Không chỉ một mình tôi….
Phố vẫn đông người
Phố vẫn vậy mà thôi…
Cho tôi làm điểm tựa
Dẫu cách xa ngang trời…
Em ơi em của tôi
Em ơi em của đời
Ngàn lần tôi vân vậy
Chỉ riêng em mà thôi…!Moi ban nghe ca khuc: Chieu mot minh qua pho..( Trinh Cong Son- Khanh Ly ca)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét