"Thẹn thùng" là bài thơ tình nóng hổi của tác giả Hương Giang vừa mới ra đời trong những ngày hè nóng bỏng vừa qua. Đó cũng là những ngày mà phượng hồng bừng bừng thắp lửa. Ngắm phượng đỏ giữa trời hè xanh ngắt, anh như nhớ về một ngày xửa ngày xưa. Nhớ về thời áo trắng. Ngày ấy phượng cũng đỏ thế này và ở góc phố thân quen , em đang giấu nụ cười trong vành nón. Nhưng đôi má em hồng như đóa phượng xinh lại chẳng giấu được anh cái sự thẹn thùng. Anh xốn xang lòng viết thơ tặng em. Nhưng cũng thẹn thùng nên bài thơ viết dở. Chân cũng thẹn thùng ...nửa đến, nửa không : Em giấu nụ cười sau vành nón che nghiêng Thẹn thùng Phượng đỏ hồng góc phố Một gã khờ mang bài thơ viết dở Nửa chạy theo, nửa đứng lại ngẩn ngơ. Rồi thời gian trôi. Gã khờ kia và người con gái có đôi má hồng như màu phượng đỏ đã trưởng thành . Và cũng giống bao người,họ như những cánh chim bay đi khắp mọi miền đất nước. Và đến một ngày kia gặp lại, gã trai khờ lại sửng sốt nhận ra: người em đó- ngày nào vẫn vậy. Vẫn thướt tha tà áo, vẫn gió thôi bay...Để anh chàng lại đắm đuối " dại ngây". Phải nói ngay và luôn rằng: từ dại ngây trong câu này thật đắt. Nó không chỉ miêu tả cái tâm trạng sững sờ, sửng sốt của chàng trai mà còn như khắc họa thật đậm nét cái giây phút đứng hình như hóa đá của anh trước người bạn cũ : Năm tháng qua đi năm tháng có ai ngờ! Bóng dáng em tôi ngày nào vẫn vậy Thướt tha tà áo… Gió thôi bay Để bây giờ đứng bóng… Vẫn dại ngây? Và lại thời gian trôi. Qua thời " đứng bóng", đến lúc xế chiều. Khi mùa thu của cuộc đời gõ cửa, anh và em không còn xa nhau nữa. Tay trong tay và hai mái đầu chụm lại. Họ rộn ràng tìm lại ngày xưa, tìm lại những phút những giây thẹn thùng bên con phố nhỏ : Rồi một ngày cuối thu lá rụng Rưng rưng bàn tay nắm bàn tay Hai mái đầu chụm lại Kỷ niệm ùa về… Kỷ niệm mãi còn đây… Bài thơ khép lại với bộn bề kỷ niệm vừa mới ùa về và mãi mãi còn đây. Đọc bài thơ tình mát dịu giữa trưa hè nắng lửa, người đọc như tìm thấy một phần ký ức ngày xưa. Cảm ơn Hương Giang ! Yêu lắm ! TRẦN THANH
(Đây là câu truyện có thật mà gần 40 năm về
trước, giữa mùa hoa Phượng tác giả đã ra trận, chiến tranh khôn lường giữa cái
sống và cái sống chết...Bởi thương cô gái đau đáu phải đợi chờ;Từ khói lửa chiến
truờng chàng trai đã viết thư về cho cô gái động viên.... cô đi lấy chồng, mặc
dù đó là tình yêu đầu đời và lời thề người lính trẻ, mặc dù vẫn biết nụ hôn ngọt
ngào cháy bỏng trong hương lá sả, lá bưởi bưởi tóc em ngày nào, em nói em sẽ chờ anh ngày trở về...Nhưng Chàng trai vì quá
yêu thương và những đồng đội thì lại bất chợt hy sinh..Chiến tranh, chiến
tranh...Anh vẫn viết (Em ơi đừng đợi anh
về.... Chiến tranh dài lê thê.. con gái có thì có đỗi..Người viết đau lòng, người
nhận cũng đau lòng gấp bội, nhưng chiến tranh mà bạn đọc hỡi, biết nói sao đây...?)
sau nhiều lá thư cô gái gửi đi, nhưng không được hồi âm... cô gái đã sang sông
trong nước mắt. Chiến tranh kết thúc,người lính bình an trở về cô gái đã có
chồng...Song trớ trêu thay tình yêu hạnh phúc của họ không chọn vẹn, người chồng
của cô đã theo một cô gái khác; cuộc đời đen bạc..Họ chia tay nhau, sau một
thời gian dài bởi đớn đau, cô gái lâm bệnh hiểm nghèo và mãi mã đi xa... cũng
trong một buổi chiều đầy hoa Phượng đỏ của một thành phố bên dòng sôngThương
trở đầy những kỷ niệm của hai người... Mặc chiếc áo đã bạc màu sương khói người lính năm nào lặng lẽ đặt chùm hoa Phượng vĩ đỏ như máu con tim lên ngôi mộ hoang tàn của người yêu xưa...mắt rớm lệ
Và bài thơ
Ngủ đi em ra đời...
Mời bạn nghe ca khúc: Ru em từng ngón xuân nồng...