Tôi gọi em, nỗi nhớ không tên
Khi tiết trời đã qua mùa hạ…
Ngoài xa kia dòng người hối hả
Chỉ hai người, họ đang nhớ về nhau…
Nỗi nhớ phiêu du, nỗi nhớ chẳng sắc màu
Như gió cao nguyên, như biển hồ dậy sóng
Nỗi nhớ trào dâng ầm ào biển động
Nghiêng ngả thuyền ai, say đến khôn cùng…
Trời tĩnh lặng, đêm gió mung lung
Lại nhớ, nhớ se thắt khát khao ngày gặp mặt
Nắng bừng lên trời cao xanh trong vắt
Đâu cánh Phượng hồng, đâu tiếng ve ngân..
Nỗi nhớ xôn sao nỗi nhớ xích lại gần
Cho thỏa đam mê cuồng xi khát cháy
Em của tôi ơi..Cuộc đời
là vậy
Trời nhuộm lá thu bay
Vàng rực cả con đường…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét