Thứ Bảy, 22 tháng 2, 2014

Tạnh gió ngừng mưa...

Buổi sáng tôi vừa thức giấc ra ban công vươn thở mong hít chút gió trong lành, nào ngờ trời đổi gió lạnh mưa luôn, mưa nhỏ rồi to dần... Đôi chim Vành khuyên mắt tròn ngơ ngác đang hót buổi sớm mai bỗng im bặt; 
       Một tiếng rắc nhỏ vang lên, cành lá trên chiếc tổ xinh xinh bị sâu đục bỗng gãy, rất may nó không rơi xuống hai chú chim non đang ngọ nguậy; cái gia đình của vợ chông Vành khuyên bị trơ trọi giữa gió mưa. Chim mẹ xoè ngay đôi cánh rộng che cho hai con, trời vẫn mưa, gió vẫn lay lắc cành cây nghiêng ngả. Nguy cơ nối tiếp nguy cơ... 
       Tôi lặng người đứng đó mà không biết làm gì giúp chúng bởi từ ban công ra đó dễ chừng trên 4 m. Chim mẹ hết soay bên nọ soay bên kia để che gió che mưa cho hai con, hai cánh đã ướt hết, nó rùng mình rũ nước rồi lại nằm che ấp cho con. Chim bố cứ bay hết chỗ này đến chỗ khác quanh cái tổ nhỏ muốn giúp ba mẹ con mà không biết làm thế nào, nó bay áp sát tổ ý chừng muốn đổi chỗ thay cho chim mẹ, nhưng tôi thấy chim mẹ vẫn rùng mình xoè rộng cánh có lẽ nó muốn nói với chim bố cứ để nó che ấp cho con....Tôi mong trời già hãy ngừng  gió tạnh mưa...Cũng như đôi chim kia nó mong ông trời hãy tạnh mưa ngừng gió...nhưng không trời già vẫn thử thách lòng kiên nhẫn của chúng....Và bạn biết không tôi bỗng thấy chim bố bay vụt đi trong gió mưa, nó bay liệng chao chao lựa gió ít phút sau trong miệng nó ngậm một chiếc lá đã khô nó ngậm chặt chiếc lá hai chân bám chặt cành cây nó che chiếc lá trên cái tổ con con trên đầu chim mái... Trời ơi chim mẹ đã kiệt sức lắm rồi cái đầu nó không vươn lên được như trước nữa mà đã nghẹo sang một bên rìa tổ, có chiếc lá khô trên đầu nó như được tiếp sức, ánh mắt nó nhìn chim bố ưỡn ngực căng cơ xoè cánh cản gió, như sẻ chia cậy nhờ nương tựa giữa lúc hoạn nạn bố mẹ vì các con....chim bố đứng trên cành cây cũng khó khăn lắm bởi chiếc lá cứ nhiều lần định lật lật kéo theo nó; tôi biết nó cũng mệt lắm rồi hai cánh run run dã rời...không biết nó còn trụ được bao lâu... 
      Từ lúc nào không biết mắt tôi đã rớm lệ bởi tình vợ chồng, bởi nghĩa mẹ tình cha của đôi chim và hai con....Không biết mai ngày khi lớn lên chúng báo hiếu sao đây, chúng có nhớ những tháng ngày hoạn nạn gian nan này không? Hay chúng lớn lên chúng lại bay đi vô cảm mãi mãi không về nơi cành cây, nơi chiếc tổ sơ xác còn đây và đôi chim già xương cốt dã rời đang tự chăm sốc cho cho nhau... Tôi cứ miên man nghĩ mà trời tạnh gió, ngừng mưa từ lúc nào không hay khi tiếng nhà tôi gọi" ông ơi vào nhà đi kẻo lạnh"...


anh minh hoa
Moi ban nghe: ....


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét