Áo trắng xa
xưa đã phai màu
Thủa ngồi
chung lớp ngắm nhìn nhau
Đời thoắt
bóng câu già mấy chốc
Tóc cước thẫn
thờ nghĩ đâu đâu…
Bút nghiên
xếp lại ra chiến trận
Người mất
người còn đắng nỗi đau
Thiêng liêng
Tổ quốc còn thôi thúc
Giây phút
bình yên hóa nhiệm màu…
Lá rụng trời
chiều cuối vườn sau
Cô lẻ chú ve
hát rầu rầu
Phượng thắm
tầng cao trường xây mới
Đồng phục trẻ
nô áo trắng phau…
Chiến trang đã không mất người
trai trẻ, mà mất em tôi giữa khói lửa mịt mùng; Khi cạn chiều nước mắt bỗng
rưng rưng; Đôi vần thơ viết cho người đã khuất…( Mong thế giới này không có
chiến tranh- Để mọi người vui sống trong yên bình)
Một ngày nhớ em, nhớ đồng đội hy sinh
Hương
Giang tháng 2/2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét