Thứ Năm, 26 tháng 12, 2019
Thứ Sáu, 6 tháng 12, 2019
Thứ Bảy, 9 tháng 11, 2019
Thứ Ba, 22 tháng 10, 2019
GIỌT SỮA CUỐI CÙNG... CỦA MẸ
Lời trăng trối cuối cùng của người vợ, người mẹ bị bệnh hiểm
nghèo nhắn gửi cho con và cho chồng trước khi đi xa.
GIỌT SỮA CUỐI CÙNG
Tài sản cuối cùng có thể cho con
Là giọt sữa kết nối tình mẫu tử
Bú đi con! chỉ còn mươi phút nữa
Mẹ đi rồi! con khát sữa ai cho?
Con yêu ơi! Hãy cố bú thật no
Đây lần cuối, con ngậm bầu vú mẹ
Bú cho hết những giọt đời tinh tú
Nở lòng nào mẹ mang nó theo đi.
Gắng lên con, đừng có ngại ngần chi
Dẫu giọt sữa không ngọt ngon như trước
Bởi thương con, mẹ phải năng uống thuốc
Mong kéo dài thêm giờ phút bên con.
Con yêu ơi, nước mắt mẹ không còn
Bởi cơn đau đang dồn lên nghẹn ứ
Ít phút nữa mẹ trút hơi thở cuối
Mẹ đi rồi, con sống cảnh mồ côi .
Ôi! con tôi sớm côi cút trên đời
Mấy ngày tuổi đã mất nguồn sữa mẹ
Ai cất tiếng à ơi? Ru con ngũ
Ai cưng chiều? khi con đói đòi ăn.
Con yêu ơi! Cuộc sống dẫu khó khăn
Mẹ tin tưởng cha con tròn bổn phận
Sẽ thay mẹ nuôi cho con khôn lớn
Lo học hành cho nên đấng nên danh.
…
Anh yêu ơi! Em sẽ mãi ơn anh
Đi bước nữa, xin đừng quên con trẻ
Con côi cút thiếu tình thương của mẹ
Anh là cha vừa là mẹ nha anh.
Em xin anh trong cuộc sống song hành
Bên con trẻ và bên người vợ mới
Hãy nghiêm khắc khi con thơ mắc lỗi
Hãy thứ tha khi cô ấy nặng lời.
Hãy thứ lỗi vì em “đi” quá vội
Thương con thơ! nó có tội tình chi
Sao ông trời sớm bắt phải chia ly
Tình mẫu tử và tình chồng nghĩa vợ
Anh yêu ơi! suốt đời em mang nợ
Tình vợ chồng chưa trọn nghĩa tào khang
Tình cha con anh cố gắng làm tròn
Vĩnh biệt nhé! Hẹn kiếp sau tái hợp.
20.10.19. (Nguồn từ Intenetr)
Thứ Năm, 17 tháng 10, 2019
Nghèo...
Lũ dồn, lũ dồn… Lại lũ dồn…
Đồng quê tơi tả có chi hơn
Hộ nghèo đơn đệ em trình xã
Cán bộ nhìn qua cũng… Hết hồn…
Quý vị yêu thơ và ( thấu) cảnh em nghèo...xin mời cùng họa ạ
Hương Giang
Thứ Năm, 29 tháng 8, 2019
Thứ Hai, 12 tháng 8, 2019
Thứ Sáu, 26 tháng 7, 2019
Thứ Hai, 15 tháng 7, 2019
Thứ Năm, 4 tháng 7, 2019
Nhật ký người lính
Nhật ký nào hay đã nhuốm màu
Thủa ngồi chung lớp ngắm nhìn nhau
Non sông thôi thúc đường ra trận
Hòa bình trở lại đắng nỗi đau…
Đặt trùm hoa phượng cạnh Đồi Sau
Nấc gọi tên em, em ở đâu?
Anh đã về đây cùng nạng gỗ
Chiến trận binh đao… áo bạc màu..
Em ở nơi đâu..Ở nơi đâu..?
Ảo ảnh thân thương mình gặp nhau
Hương trầm lan tỏa bên mộ đá
Nhật ký mang theo cả dãi dầu…!
Còn nhớ mình thề sau chiến tranh
Bố mẹ hai bên sẽ tác thành
Bom dội sân trường em đã khuất
Nghẹn ngào thương thắt
mái đầu xanh…
Em hãy về đi ..Về với anh…
Anh ngắt lá bưởi với hoa chanh
Gội mái tóc dài thơm ngan ngát
Tựa gối vai mềm em với anh…
( Người lính trở về sau chiến tranh, đất nước đã thanh bình
cùng chiếc nạng gỗ và chùm hoa phượng, người lính đến thắp hương bên mộ, nói chuyện với người yêu, người yêu của anh,
sau khi anh lên đường đã là cô giáo trường làng, nhưng bom thù đã tàn sát cả cô
giáo và những đứa trẻ ngây thơ…Người lính chỉ muốn người yêu hiện về trong ảo ảnh,
để được sẻ chia tha thiết, để được gối tựa vai mềm sau bao năm dài đằng đẵng đợi
chờ …Nhưng em đã ra đi giữa loạt bom thù ngay trên quê hương của mình. Chiến
tranh, chiến tranh… Tội ác của chiến tranh là vậy- Mong cho thế giới hòa bình,
không có chiến tranh, để mọi người được yêu thương và mãi sống trong yên
bình..)
Cảm tác đời thực- Từ Nhật ký người lính
Hương Giang
Thứ Sáu, 28 tháng 6, 2019
Thứ Tư, 15 tháng 5, 2019
Thứ Sáu, 12 tháng 4, 2019
Một lần con hát…Mẹ nghe…Tùy bút của Hương Giang
Mẹ ơi …Con biết có viết bao nhiêu, làm bao nhiêu
cũng không hết, không đủ bởi lòng mẹ lớn lao vô cùng không gì sánh nổi…Ở nơi ấy
mẹ có biết không? con viết những dòng này là để lưu lại, ghi lại một kỷ
niệm trong đời không thể nào quên, bởi có một lần con đã hát, hát cho mẹ nghe,
lời hát của đứa con hiếu thảo, hát cho những người có căn bệnh như mẹ nghe, mà
cái khoảng cách, sự sống , cái chết thật gần nhau, chỉ cách một vạch chì mờ…
Chiều ấy, một chiều tháng 4 năm …
Mẹ tôi bị bệnh hiểm nghèo; đã đi các bệnh viện từ
huyện, đến tỉnh và cuối cùng là Bệnh viện lao và phổi Trung ương tại Hà nội; 5
anh em chúng tôi thay nhau nuôi mẹ; chúng tôi mong muốn mẹ sẽ mau lành bệnh để
được trở về nhà, gần 2 tháng nằm tại bệnh viện Thanh Nhàn và bệnh viện
này, nhưng bệnh của mẹ đâu có thuyên chuyển.. Mỗi ngày một xấu đi…Tôi như
có linh tính một điều gì đó chẳng lành, bởi là anh lớn lại là con cả trong nhà,
tôi đã mạnh dạn đăng ký xin được gặp Tiến sĩ trưởng khoa để mong muốn biết được
sự thật về căn bệnh của mẹ…Tôi đã choáng váng và gắng gượng để chấp nhận một sự
thật quá phũ phàng…Mẹ tôi bị bệnh Ung thư vách ngăn trung thất, những cơn đau ở
ngực và phổi đã làm mẹ gày và yếu đi rất nhiều, người teo tóp, cụ chỉ còn được
36-37 kg…Khi mẹ thều thào, đút hơi hỏi tôi: “Bác.. bác sĩ bảo.. mẹ bị …bệnh gì
hả con?” Tôi nghẹn ngào nơi sống mũi, cố dấu giọt nước mắt, ngoảnh mặt đi
nơi khác không dám nhìn vào mặt mẹ…
Gương mặt ấy ngày xưa tôi đã dụi đầu và ngực mẹ,
bàn tay non dại quờ lên má mẹ, mong mẹ khi đi chợ về có đồng quà cho anh em
chúng tôi, khi lớn một chút tôi nhổ tóc sâu cho mẹ , Gương mặt ấy…Bởi điều tôi
sắp nói đây là điều mà tôi chưa bao giờ nói, tôi đã nói dối mẹ, vâng tôi đã ở
tuổi trung niên, nhưng lần đầu tôi nói dối…Tôi nói bác sĩ bảo mẹ bị “bệnh
phổi mãn tính, bệnh này phải điều trị lâu và kiên trì”, mẹ chỉ lặng im không
nói… Nhưng than ôi!!.. Tôi đã nói dối mẹ, nói dối lần đầu tiên trong đời, nhưng
tôi biết tôi nói dối là để có lợi cho mẹ, nói dối cho mẹ khỏi hoang mang …( con
cúi đầu ngàn lần xin mẹ thứ tha)…Tôi biết, tôi, các em tôi và những người
thân chẳng thể giữ được mẹ bao nhiêu ngày nữa…Mẹ đã tin tôi ( vì tôi chưa
bao giờ nói dối) chúng tôi đã cố gắng làm hết những gì có thể để yên lòng
mẹ.. Bởi cuộc đời mẹ tôi đã quá vất vả, mẹ tôi được sinh ra bên dòng sông Cầu,
cạnh cái làng San nhỏ bé của xã Mai Đình; mẹ tôi bị mồ côi từ bé, cụ bà sinh ra
mẹ bị cảm mạo mà chết, cụ ông đi bước nữa mẹ tôi lang thang đi ở với bà cô..
.13 tuổi tự đi kiếm ăn, nhặt lá chuối khô mang về chợ làng bán và mãi sau
này khi truởng thành làm bạn với bố tôi.. 5 anh em tôi được sinh ra trong hoàn
cảnh kinh tế khó khăn, tôi và 2 em tôi lần lượt lên đường …Tôi đã trực tiếp
tham gia chiến trường…Nỗi lo âu cùng những dòng nước mắt, mẹ đợi chờ năm tháng
chiến tranh…Thời bao cấp 6-7 miệng ăn, bố tôi đồng lương ít ỏi lại ở xa nhà…Mẹ
tôi đã quá vất vả lo toan, bươn chải, tảo tần nuôi dạy chúng tôi nên người….Mẹ
ơi…Con muốn gọi mẹ ơi…!!!
Vâng chiều ấy…Cái buổi chiều mà tôi muốn nói với
bạn đọc…(Chắc bạn đã không dưới một vài lần đến thăm hoặc nuôi người nhà
nơi bệnh viện, nhất là bệnh viện tuyến Trung ương)…Trong không khí ngột
ngạt của căn phòng giành cho bệnh nhân …Trời mùa hè nắng nực oi nồng, mẹ càng
thấy khó thở, bởi mẹ tôi đã rất nhiều lần phải hút dịch tràn từ Phổi những khi
khó thở, chiếc kim nhà Y, dài hơn 20 cm siên vào ổ bệnh nơi phổi của mẹ, mẹ tôi
đau lắm nhưng có lẽ tôi còn đau nhiều lần hơn thế, con thương mẹ lắm lắm mẹ
ơi…( các tế bào lạ đang hành hạ mẹ tôi ) tôi ngồi quạt cho mẹ, mẹ muốn ra ngoài
lắm…Tôi nói chờ chút nữa nắng dịu con đưa mẹ ra hiên, cạnh cây hoa Đại cho mát,
mẹ đã nghe tôi và cố chịu đựng những cơn đau ở ngực…. Cuối chiều, hết giờ hành
chính, trời đã dịu đi.. Tôi dìu mẹ ra hiên chải manh chiếu hướng về phía cây
Đại, một loài hoa thơm, thanh khiết mà mẹ tôi rất thích, tôi lựa chiếc gối mềm
cho mẹ tựa lưng, mẹ dơ cánh tay cong cong gày guộc chỉ ra những bông hoa rụng
trên thảm cỏ, ý muốn nói nhặt lại cho mẹ…Tôi hiểu ý, nhờ một người cũng
đi trông nom bệnh nhân trông dùm mẹ và ra nhặt những bông hoa Đại vừa mới rụng
đầu chiều, tôi với cả những bông hoa trên cành và lựa những bông thật đẹp gom
trong chiếc khăn Mùi xoa đưa về cho mẹ…Mẹ khẽ hít hít và nói: “Hoa này
…thơm..thơm con ạ”…Mẹ chọn một bông hoa có vẻ hơi héo hơn đã rụng và gượng vuốt
nhẹ có vẻ như suy nghĩ điều gì…
Lòng tôi se lại, tôi hiểu, bởi lòng mẹ thương
cánh hoa rơi… Tôi nén nước mắt vào trong và quạt nhẹ cho mẹ, bóp vai cho mẹ mà
lòng rưng rưng nghèn nghẹn…Chợt mẹ nói: “Ở đây.. không..không có
Đài nghe… nhỉ”…( tôi nghĩ ở bệnh viện chắc họ muốn yên tĩnh nên không cho mắc
Đài) tôi biết chắc mẹ muốn nghe hát ( bởi mẹ rất thích văn nghệ) Trời ơi ...Tôi
hát có ra gì đâu nhưng lúc này tôi còn biết làm gì hơn, tôi muốn phục vụ mẹ,
chỉ có tôi là người duy nhất được biết sự thật về căn bệnh của mẹ…Mẹ ơi… Con
hát cho mẹ nghe nhé..!!! Mẹ khẽ gật đầu …Và tôi đã hát…Tôi hát bằng cả lòng
mình, bởi tôi hát cho mẹ tôi nghe…Tôi hát bài: Về Quê…( bởi tôi chỉ thuộc bài
này) Bạn biết không mẹ tôi nghe say sưa lắm, tôi tin không phải vì tôi hát hay,
tôi có phải ca sĩ đâu, là con trai của mẹ đã gần 50 tuổi rồi, mẹ biết quá đi
chứ, chắc mẹ đã nghe được tiếng hát từ trái tim tôi, mà là tiếng hát của đứa
con trai tim đang rỉ máu vì đứa con trai ấy biết rằng mẹ của mình đã sắp ra
đi…Vâng không hiểu sao mắt tôi đã ngân lệ từ bao giờ chẳng rõ, mẹ từ từ ngả đầu
vào ngực tôi, tôi cảm nhận được hình như mẹ cũng đang khóc ( những giọt nước
mắt đã cạn khô lắm rồi).. Yêu anh… em thì về…Yêu anh em thì về…Lời
bài hát cứ tha thiết đam mê…Nơi có một miền quê…Có hàng tre… ru nghỉ chiều
hè…Quê hương ta bánh đa bánh đúc….Phiên chợ nghèo…Lều tranh mái siêu…Vâng tôi
vừa nấc vừa hát, vừa vuốt vừa xoa vai cho mẹ, mẹ ơi …!!! chắc mẹ biết trước
ngực con nước mắt đã rơi đầy…Con đã quên đi xung quanh, con chỉ biết có mẹ,
hình mẹ mênh mông, mẹ đang hiện hữu bên con, con hát cho mẹ đỡ đau, con hát cho
mẹ thả hồn cùng hương hoa Đại, cùng bồng bềnh theo những đám mây…Cứ như vậy tôi
đã hát đi hát lại bài này, cho đến khi xung quanh tôi, mọi người ngồi xúm quanh
đầy.. để nghe tôi hát ru cho mẹ, có người quạt cho tôi và mẹ tôi, một vài người
trong số họ đã khóc, họ khóc cho tình mẹ con, họ khóc cho họ bởi những con bệnh
hiểm nghèo, bởi cảnh nhà khốn khó không có tiền phải đi chữa bệnh tận Hà
Nội…Bạn đọc biết không, tôi đã khản giọng và nghẹn lại, chỉ còn lại từng giọt
nước mắt rơi, tôi nhìn mẹ, nhìn mọi người cứ nhoà đi, một đứa con lớn, một
người đàn ông trưởng thành, mái tóc tôi cũng đã đôi sợi bạc, đã lại bạc
thêm…Đứa con ấy hát cho người mẹ già trên 70 tuổi…lặng nghe…, Đứa con đã cố níu
kéo, giữ mẹ khỏi lưõi hái của tử thần…Nhưng trời già đã tắt nắng…
Mẹ đã ngủ…. trên cánh tay tôi…..Có một chiều như
thế, một lần như thế, cả hai mẹ con đều không còn nước mắt, bỗng cơn gió lùa
lạnh thấu tim tôi, Tôi gọi Mẹ ơi..Mẹ ơi..…Nơi đất khách quê người …!!!
Thứ Tư, 20 tháng 3, 2019
Bất chợt tháng hai
Mưa rắc mưa rây, mưa vương vào nỗi nhớ
Tháng hai về duyên nợ chẳng nguôi ngoai
Em đi rồi, nỗi nhớ cứ theo hoài
Xuân chưa cạn, sao thuyền tình mắc cạn…?
Ly cape một mình, chiều nay nứt rạn
Từng giọt buồn, hương theo gió bay đi
Xuân khoe sắc có hay gì, xuân khoe sắc…
Tôi lang thang trong chiều tĩnh mặc
Vẳng tiếng chuông chùa nhắc nẻo hư không
Ảo ảnh lá vàng một cõi mung lung
Tiếng lá rơi chạm vào miền cô tịch…
Mời bạn nghe nhạc phẩm lá vàng và gió- Châu Khải Phong ca
Thứ Sáu, 15 tháng 2, 2019
Thứ Năm, 14 tháng 2, 2019
Cánh cò và lời ru của mẹ
Mẹ ru khúc hát ngày xưa
Qua bao nắng sớm chiều mưa vẫn còn
Con qua sông suối núi non
Vẳng nghe tiếng mẹ mãi còn à ơi...
Lời ru ...Con lớn nên người
Khói sương ảo ảnh...Mẹ cười ngắm con
Nhớ mẹ T2/2019
HG
Qua bao nắng sớm chiều mưa vẫn còn
Con qua sông suối núi non
Vẳng nghe tiếng mẹ mãi còn à ơi...
Lời ru ...Con lớn nên người
Khói sương ảo ảnh...Mẹ cười ngắm con
Nhớ mẹ T2/2019
HG
Thứ Ba, 12 tháng 2, 2019
Tết cạn..
Tết cạn xuân còn mưa phất phây
Lãng đãng trong sương cây đào gầy
Thiếu nữ thướt tha đùa gió sớm
Thi nhân thả tứ túi thơ đầy...
Tóc mai quấn quýt gió vờn mây
Hương xuân hây hẩy trọn tầm tay
Giật mình tự hỏi xuân còn nhỉ
Buông vần gác bút có ai hay...?
12/2/2019 ( mồng 8 tháng giêng/ Kỷ Hợi)
Hương Giang
Lãng đãng trong sương cây đào gầy
Thiếu nữ thướt tha đùa gió sớm
Thi nhân thả tứ túi thơ đầy...
Tóc mai quấn quýt gió vờn mây
Hương xuân hây hẩy trọn tầm tay
Giật mình tự hỏi xuân còn nhỉ
Buông vần gác bút có ai hay...?
12/2/2019 ( mồng 8 tháng giêng/ Kỷ Hợi)
Hương Giang
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)