Hương Giang
Thứ Năm, 29 tháng 11, 2018
Chủ Nhật, 18 tháng 11, 2018
Chu Quang Hiển: Bến xưa miên man ký ức ngọt ngào
Chu Quang Hiển
có nhiều bài thơ hay, nhưng gây được sự chú ý và ấn tượng nhất trong tôi là bài
Bến xưa- Anh viết tháng 9/2012
Xa nhau từ độ
ấy
Ai ngờ mãi
xã nhau
Bến xưa
thành bến đợi
Duyên ta lỡ
nhịp cầu
Nước dưới
sông vẫn chảy
Trăng khuyết
tròn tháng ngày
Lời thề xưa
văng vẳng
Như vẫn còn
đâu đây ?
Chẳng biết
ai lỡ hẹn
Nước trôi bến
còn đây
Soi mình in
bóng nước
Tình bồng bềnh
trong mây
Bến sông này
mãi đợi
Người ơi người
có hay
Một thời
cùng trang lứa
Tình trao
tay nắm tay..
Xa nhau từ
buổi ấy..
Một chiều
gió heo may
Để trong ta
nồng ấm
Mãi tình ai
tháng ngày
Mấy mươi mùa
xa cách
Bến xưa trở
lại đây
Tìm trong miền
ký ức
Tình miên
man vơi đầy…!!!
Chu Quang Hiển
9/2012
Lời bình:
Hương Giang
Tôi chỉ là
người yêu thơ, thích thơ chứ làm thơ thì vọc vạch đôi bài chưa đâu vào đâu;
Nhưng đọc Bến xưa của Chu Quang Hiển tôi
thấy như có mình trong đó. Một thời trai trẻ, một thời yêu mãnh liệt của mình,
và tôi tin có rất nhiều bạn đọc suy nghĩ như tôi. Chỉ có điều họ không nói
thành lời, không diễn đạt được bằng thơ như Chu Quang Hiển. Cái tài của Chu
Quang Hiển là nói tiếng nói của mình nhưng lại lồng tiếng nói chung của“ Một thời
cùng trang lứa”…
Lấy tựa đề về
Bến xưa để viết, để tả về chữ tình không phải không có người chạm đến, tôi đã tạm
tổng hợp có tới gần 200 bài với tên gọi “ Bến xưa” như tác giả: Vũ Duy Hiển,
Sương Anh, Phạm Sĩ Trung, Bạch Loan, Lê Viết Tự, Nguyên Trạch, Thái Cơ…vv
Bến xưa của
Chu Quang Hiển có chất thần thái riêng, hồn thơ riêng của người từng nếm chải
sương gió đường đời, từng yêu- từng chia xa nhưng nồng nàn mãnh liệt và ấm áp
chân tình.. Như con sóng bên sông cứ ào ạt đạp vào lại xô ra từng nhịp khôn
nguôi, bài thơ 6 khổ, 5 chữ một, tự nhiên như dòng chảy, tự nhiên như nhịp điệu
tháng ngày như sóng nước của dòng sông. Có lẽ vì anh sinh ra bên bến sông quê (Đất
HoàngVân- Hiệp Hòa- Bắc Giang) dòng sông Cầu lơ thơ nước chảy, nhưng có lúc dào
dạt đến ấm nồng để tình người, tình đời đã lặn vào thơ anh như vậy…??? và tôi
cùng bạn đọc có một Bến xưa như thế- Bến xưa của Chu Quang Hiển
Ngay khổ thơ
đầu anh viết:
Xa nhau từ độ
ấy
Ai ngờ mãi
xa nhau
Bến xưa
thành bến đợi
Duyên ta lỡ
nhịp cầu..
Khổ thơ 5 chữ
mà nghe cứ như ca dao mới lạ: Xa nhau từ độ ấy… Ai ngờ mãi xa nhau…Xa nhau (từ bao giờ- xa nhau từ độ ấy)…Độ
ấy không ấn định năm nào tháng nào? Chỉ có người trong cuộc, chỉ có anh và cô
gái ấy mới thấu hiểu khoảng khắc thời gian cụ thể…Độ ấy đã lặn vào sâu trong
trái tim tác giả và nhân vật của bài thơ…Câu thứ 2 đã thành xa cách, xa cách đến
muôn trùng xã mãi… Ai ngờ
mãi xa nhau…Vâng- chữ (mãi) là cốt lõi của vấn đề…Anh xa em rồi..Ta mãi mãi xa
nhau..Một miền đau em ơi, nhưng anh tin ở nơi em, một Bến xưa đã mãi đợi…Đọc đến
đây chúng ta chưa biết lý do tại sao, tại sao lại xa nhau và còn : Ai ngờ ( thật
không ngờ) ta mãi xa nhau…Và trên thực tế đường đời họ đã xa nhau thực sự- xa
nhau ôm trọn một miền đau day rứt… Nhưng em ơi chiến trường xa vẫy gọi bước
quân hành…
Tác giả
Sương Anh viết trong Bến xưa của mình:
Bến cũ đò
ngang nước lặng im
Vầng trăng
nhớ bạn đáy sông chìm
Câu hò văng
vẳng nghe buồn lạ
Tiếng hát
não nề buốt nhói tim..
Nhưng Chu
Quang Hiển đã nhìn cảnh vật mà khẳng định cách khác: Bến xưa thành bến đợi …Bởi
con đò xưa tròng trành còn đó, Bến sông còn đó, nhưng người cũ đâu rồi…?
Bến xưa
thành bến đợi- Duyên ta lỡ nhịp cầu.
Yêu nhau ai mà
chẳng muốn thành đôi lứa, muốn nắm bàn tay nhau đi trọn cuộc đời này, nhưng Bến
xưa của Chu Quang Hiển đã chứng kiến họ chia tay nhau lần cuối…Bến xưa minh chứng
cho cuộc tình này.
Xa nhau từ độ
ấy
Ai ngờ mãi
xa nhau
Bến xưa
thành bến đợi
Duyên ta lỡ
nhịp cầu
Tác giả và
người ấy đã không thành duyên…
Một mình đứng
bên dòng sông xưa, bến xưa mà cảm nhận, rõ ràng
“Nước dưới
sông vẫn chảy…Dòng nước ấy đâu ngừng trôi, trăng khuyết trăng lại tròn qua ngày
tháng, lời thề còn đâu đây, văng vẳng như tiếng gió, tiếng sóng, tiếng thì thào
của lá cây đa già,cây gạo bên bến sông, càng nghe càng rõ, gần lắm gần lắm
Lời thề xưa
văng vẳng
Như vẫn còn
đâu đây ?
Rồi anh nối
tiếp: Tự trách mình, tự trách người…
Chẳng biết
ai lỡ hẹn..?
Nước trôi- bến
còn đây…Tự soi mình trong bóng nước, một thời trai trẻ, chiến tranh, cuộc chiến
tranh vệ quốc vĩ đại bao thanh niên trai tráng đã lên đường ra trận gìn giữ non
sông, có người trở về mang trên mình thương tật, có người mãi mãi không về- có
người không một dòng tin tức- Nhưng Chu Quang Hiển đã về:
Soi mình in
bóng nước
Tình bồng bềnh
trong mây…
Chỉ có bến
sông là chung thủy đợi chờ, Bến không di chuyển, bến đợi người về, mặc nắng mưa
bão giông bến vẫn đợi, nhưng người con gái không thể đợi: Đò đầy đò phải sang
sông…Đến duyên em phải lấy chồng người ơi !!! Tôi cảm thông, bạn cảm thông cho
người con gái đã mỏi mòn đợi chờ, nhưng sự mỏi mòn của cô gái thì hữu hạn..
không kiên gan như bến đợi, bởi sắc xuân đã cạn dần (gạt nước mắt em đã sang
đò..…( Con sáo… Đã sang sông giữa một chiều hanh hao cạn gió).
Bến sông này
mãi đợi
Người ơi người
có hay
Một thời
cùng trang lứa
Tình trao
tay nắm tay…
Chu Quang Hiển
đã hiểu đến tường tận người con gái ngày ấy: Bến sông này mãi đợi…Người ơi người có hay? ( anh hiểu
mà em, đường hành quân miên man, giữa bom cày đạn réo…Thương em nước mắt chàn…)
Bến xưa
trong thơ Bạch Loan lại viết:
Em về ghé bến
sông xưa
Bờ hoang bãi
quạnh gió mưa bời bời…
Nhưng đối với
Chu Quang Hiển cách nhìn bến xưa rất khác, cái khác là không có màu cỏ úa,
không có gió mưa bời bời, cái nhìn lạc quan ấm áp sẻ chia…
Về lại bến
xưa với chu Quang Hiển là cảm giác tay trong tay mềm mại và nồng ấm còn mãi…Và
xa nhau từ độ ấy..Đã chuyển sang xa nhau từ buổi ấy ( gần hơn, rất gần như mới
ngày hôm nào thôi, mình ơi).
Xa nhau từ
buổi ấy..
Một chiều
gió heo may
Vâng một chiều
gió heo may ( Giống như một chiều em đã sang sông) …Như dòng đời … Tác giả cũng
đã sang tuổi xế chiều…Anh đã lập gia đình là lẽ đương nhiên, nhưng cảm nhận khi
bên bến xưa còn ấm mãi, còn trân trọng ấm nồng.
Để trong ta
nồng ấm
Mãi ….Tình
ai tháng ngày…
( Khổ thơ đầu
là giận thương: Ai ngờ mãi xa nhau…Nhưng khổ gần cuối vẫn bến xưa lại là:
Để trong ta
nồng ấm
Mãi ….Tình
ai tháng ngày…
Từ (mãi) ở
khổ thơ này là một từ được cân nhắc kỹ lưỡng và đặt ở một hoàn cảnh rất đắt, đạt
ý, đạt tình.
Tình ai…Là
cô gái ngày ấy, cô gái thôn quê chân chất mộc mạc, có mái tóc dài thướt tha
trong gió chiều, với mùi hương sả, hương
chanh trên mái tóc…Hai đứa cùng ngồi bên triền sông tựa vào vai nhau nghe tiếng
lá thì thầm, nghe sóng xô ào ạt đêm trăng…
Vâng- Và hôm
nay mái tóc đã điểm sương, ngồi bên đám cỏ may bên triền sông quê, một lần nữa
anh cảm nhận, dòng máu trong tim bỗng trào dâng..
Mấy mươi mùa
xa cách- Em có nhớ không, anh đã về đây em có hay?
Bến xưa trở
lại đây
Tìm trong miền
ký ức
Tình miên
man vơi đầy…!!!
Thả mình nhớ
về ký ức xưa, thấy mình trẻ lại, Bến sông vẫn còn đây, nước dưới sông vẫn chảy…
Tình bồng bềnh trong mây…Chúng
ta trân trọng cái khoảng khắc và những ký ức ngọt ngào của tác giả, trân trọng
một thời để nhớ của Chu Quang Hiển, trân trọng những gì anh đã đóng góp cho đời,
trân trọng những tác phẩm anh viết trong những năm qua với một tập thơ cho
mình, cho người như thế…
Bến xưa của
Chu Quang Hiển là vậy, anh tự sự chính mình và anh cũng nói cho đời, anh nói hộ
tôi và nói với mọi người…
Những năm
tháng đáng sống của một thời như thế…Thế hệ chúng tôi, những người cầm súng (tuổi
đã ngoài 60 mùa lá đổ) , Bến xưa là một bài thơ hay, một kỷ niệm khó phai trong
một cuộc đời: Có yêu thương, có chia xa, có ngậm ngùi là vậy, luyến tiếc đấy, nghèn nghẹn đấy, nhưng chúng tôi tự hào và trân trọng những
gì đã có, đã đi qua…
Bởi sự ngọt
ngào nồng ấm đáng trân trọng của Bến xưa- Ngô Xuân Cường ( Hiệp Hòa) đã phổ nhạc
và chắp cánh bay cho bài thơ, để chúng ta có một Bến xưa như thế- có một ca
khúc cho đời- Bến xưa: Thơ Chu Quang Hiển- Nhạc Ngô Xuân Cường thể hiện ca khúc
Hoàng Phương
Mời bạn đọc yêu
Bến xưa Chu Quang Hiển có thể truy cập và nghe bài hát qua đường Link
https://www.youtube.com/watch?v=qnm4G6hHnIs
HGiang
Thứ Năm, 1 tháng 11, 2018
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)