Hôm nay 14/8/2016 sau 30 ngày sự
kiện đường Trường xa –Đà Nẵng
Nỗi kinh hoàng còn ám ảnh
9 giờ 30 phút ngày 14/7/2016 nhận
được tin dữ từ người hàng xóm chung hoạn nạn:
Em Nhung bị tai nạn cô ơi…!!!
Chân không vững, vợ tôi khựu xống
anh..ơ..i con bi..b..i tai nạn..
Tôi vội chạy xuống ? sao sao? Ai
ai bị tai nạn.. ?
Trời..Con gái tôi bị tai nạn ở Đà Nẵng đang trên đường ra ga xe lửa để đi
Nha Trang...
Chưa đầy 10 phút tôi vơ vội cái ví, mấy viên thuốc huyết áp, giấy chứng thư
nhân dân và gọi tắc xi đi liền ra sân bay Nội Bài. Đầu óc quay cuồng nhưng tôi
vẫn định tâm nhắc cháu lái xe : Dù rất vội nhưng đi thật cẩn thận cháu
nhé..
Tôi điện ngay cho con trai “ Con thật bình tĩnh nghe bố nói đây…Em bị tai nạn trong Đà Nẵng..
10 giờ 30 phút bố con tôi cùng hai vợ chồng cháu Biển-Hiền ( Em ruột cháu
cũng bị tại nạn chung xe ô tô tắc xi với con gái tôi) đã có mặt tại sân bay,
rất may còn mấy vé cuối chuyến 11 giờ 30 đi Đà Nẵng.
13 giờ tôi cùng con trai có mặt tại Bệnh viện Đa khoa Đà Nẵng, Chị Ngọc Long
một bạn đồng nghiệp của con trai tôi ở Đà Nẵng đã có mặt ở đó từ trước và đưa
tôi vào nhận con gái trong phòng cấp cứu…
Căn phòng lạnh toát một màu trắng sạch, nhưng kinh hoàng ; Tim tôi
nghẹn lại khi nhìn con gái bất tỉnh trên chiếc giường inocs, một mảnh vải trắng
chùm lên đến cổ ; Mặt,cổ, và họng trên 40 mũi khâu, chân tay băng kín, mắt
nhắm nghiền máu tụ…
Con gái tôi Vũ Hồng Nhung thị trấn Thắng Hiệp Hòa, Bắc Giang.
Bác sĩ trực cấp cứu còn rất trẻ từ tốn mời tôi lại, lấy trích ngang con gái
tôi và thân nhân cùng số điện thoại di động ; Bác sĩ nói giọng Đà
nẵng : « Em bị đa chấn thương, gãy chân, gãy tay phần đầu vị va đập mạnh…em
đang bị hôn mê, chân tay đã bó bột, các phần rách trên mặt, đã được khâu…Bệnh
viện sẽ tích cực nhất trong điều kiện có thể…”. Cổ tôi nghẹn lại, tôi không
biết nói gì hơn chỉ biết nói khe nhẽ..Cảm ơn… cảm ơn bác sĩ cố gắng cứu giúp
con tôi…Nhìn vào phòng kế bên một cháu gái người Mai Trung ( Hiệp Hòa) đầu đã
cạo sạch tóc, được mổ não đang hôn mê, kế đó sâu hơn một cháu quê Bắc Ninh bị
gãy tay, dập phổi,vỡ hàm chỉ nằm thở dốc, dây dợ chằng quấn quanh người mà rụng
rời hồn vía…Những người thân của các nạn nhân lần lượt được mời vào và các đai
ấn định gim quanh cổ tay các cháu cũng được tháo ra vì khi vào cấp cứu không rõ
danh tính nên chỉ ghi số bệnh nhân..( nam –nữ) vào viện hồi...giờ
Nhìn các con nằm bất động mà không cầm nổi nước mắt, tai bay vạ gió không
ngờ đã ập đến gia đình chúng tôi. Chiếc xe tắc xi 4 chỗ và chiếc xe khách 42 chỗ
đã đối đầu tại đường Trường Xa, quận Ngũ Hành Sơn Đà Nẵng
Cháu trai người Danh Thắng ( Hiệp Hòa) không qua khỏi cơn nguy kịch,cháu đã
ra đi tại bệnh viện Đà Nẵng mặc dù các y Bác sĩ đã tận tình hết lòng nhưng mệnh
bạc, cháu đã mất không một lời trăng trối, không bố mẹ, người thân kề bên, chỉ có các bạn cùng chung một chuyến xe
ác nghiệt ấy thì tất cả còn đây, vẫn đang nằm bất động…Buổi chiều cùng ngày,
khoảng 16 giờ bố mẹ cháu cùng người cậu ruột mới bay vào kịp nhận thi thể trong
tiếc thương đứt ruột và đưa cháu về quê Đống Vồng, Danh Thắng an táng…
Chúng tôi các thân nhân còn lại của ba nạn nhân từ đất Bắc, đang chờ từng
giây từng phút các cháu hồi tỉnh, chúng tôi chỉ nhìn nhau nghẹn ngào không nói,
thương cho cháu K đã vĩnh viễn ra đi, lại lo cho con mình, em mình từng khắc
từng giây, không biết thế nào.. ?
Hết ngồi, lại nằm trên nền đá lạnh ngoài phòng chờ thông tin của nạn nhân
mà ruột gan thắt lại, nhói lên đau đớn, cái loa trên đầu chúng tôi là nỗi kinh
hoàng nhất mỗi khi có tiếng gọi. ” Người nhà bệnh nhân Nguyễn Thị…Người nhà bệnh
nhân Vũ Hồng… ” Bởi thực tiễn chỉ có hai điều sảy ra, một là : Chúng
tôi xin chia sẻ..Bệnh viện đã cố gắng hết sức…Nhưng…không qua khỏi…các bác làm
thủ tục đưa …về quê nhà- Đó là điều khủng khiếp nhất mà chúng tôi bất cứ ai có
mặt nơi đây cũng không mong đợi ; Thứ hai là : Gia đình chuyển cháu
đi chiếu, chụp lại hoặc chuyển phòng điều trị từ Phục hồi cấp cứu sang Khoa
thần kinh…
Cháu Ngô Thị Hồng Thuận Cẩm Trang xã mai Trung Hiệp Hòa
Chúng tôi không được tiếp cận bệnh nhân bởi quy định của phòng cấp cứu hồi
sức cần vô trùng và tránh các ồn ào khác, chỉ đêm đến từ 12 giờ người thân mới
được vào mặc quần áo thăm nuôi theo quy
định.
Con gái tôi gần 13 giờ đêm mới lờ mờ
nhận biết, tôi hỏi con có nhận ra bố không ? con chỉ nói trong hơi thở..B..
Bố..Tôi mừng lắm vậy là con đã sống rồi, từ khóe mắt xưng húp tím bầm những giọt
nước mắt lăn xuống ..Con khóc, mắt bố đẫm lệ..Con trai tôi nghèn ngẹn ngoảnh đi,
rồi anh trai hỏi em…E có nhận ra anh không ?...Anh Q…E mệt lắm…Tiếng mệt
chỉ trong hơi thở, rồi con lại chìm đi trong vô thức, đầu băng kín trán, chân,
tay bó bột, tay phải tiếp nước, ống thông nước tiểu tự chảy…
Mẹ cháu ở nhà không nuốt nổi miếng cơm cứ chờ đợi từng thông tin từ bố con
tôi, tôi nói với con trai : Con cho mẹ nhìn em qua FaceBook..( tôi phải
nói với con gái con nói ngắn thôi, nói là : Chào mẹ…Con đỡ rồi…) nói vậy là
để mẹ cháu đỡ lo ; Vợ tôi bị bệnh tụt huyết áp, có người mẹ nào lại không
lo, không thương xót con trong hoàn cảnh này, một phần thông tin của con gái
tôi được dấu kín, vì không thể nói thật, rất dễ sảy ra điều không hay ở quê khi
cả hai cha con tôi đều không có nhà mà đang phải túc trực tại nơi đây, chỉ có
bà ngoại và các anh chị đến thăm động viên …Con gái tôi lơ mơ tỉnh đôi chút lại
chìm đi trong im lặng.
Cháu Nguyễn Văn Sơn Phong Khê Bắc Ninh ( Ảnh viện Hồng Koong Ngã Tư Biển thị trấn Thắng Hiệp Hòa)
Bạn đọc biết không- Ngay sau khoa Hồi sức cấp cứu có một khoảng đất dành
riêng trang trọng để đặt tượng Cụ Hải Thượng Lãn Ông Lê Hữu Trác và tiếp đó là
tượng Đức Phật bà Quan âm cứu thế ; Ở đó lúc nào cũng khói hương có người
cầu khấn. Họ thành tâm, dù vài quả chôm chôm, mấy chùm nhãn vẻ mặt thất sắc cầu
xin. Tôi thấy có người không mua gì họ chỉ quỳ lạy trước cụ Hải Thượng Lãn ông
và Đức phật bà mà nước mắt ngắn, nước mắt dài thành tâm xin cứu vớt để người
thân qua cơn hoạn nạn ; Cha con tôi cũng không ngoại lệ, không ai bảo ai
mà bố mua 06 bó hương công đức 2 ban, con trai mua 06 bật lửa để mọi người có
hương thắp, bật lửa châm hương ; Tôi chỉ lặng lẽ cúi đầu lầm rầm khấn
trong đầu xin Đức Phật bà cùng Cụ Hải Thượng Lãn ông trở che cho con gái được
hồi tỉnh đừng chìm đi, chìm mãi mãi trong thế giới hư vô…Tôi cầu xin các y bác
sĩ tận tâm hết mình như người mẹ cứu giúp con gái tôi và những người đang nằm
kia, cầu xin thần linh nâng đỡ cho cháu sớm hồi phục. Tôi đã khóc… Người đàn
ông 60 mươi tuổi khóc… không chỉ nước mắt lặn vào trong mà nó tràn qua mí mắt
lăn qua sống mũi cay xè ngẹn tắc ; Tôi nuốt từng cục, chỉ là cục khí mà
thôi cái cục khí ngèn ngẹn, ngang chặn đớn đau…Trời ơi.. không lẽ bố mất
con ; tôi đâu có tội, con gái tôi cũng đâu có tội, nó mới 19 tuổi, phần
thưởng sau khi đỗ Đại học năm 2015 chưa đi, nay cùng các bạn đi thăm quan Đà Nẵng ( Thành
phố đáng sống, đáng ở và thành phố của du lịch…) nó đi xe tắc xi cùng bạn hẳn
hoi.. Thế mà xe tắc xi …Xe khách đấu đầu nhau để một cháu phải tử vong còn 03
cháu nguy kịch khó lường, có cháu phải mổ hộp sọ đang hôn mê, cháu gãy tay, vỡ
hàm dập phổi, cháu đa chấn thương gãy tay chân, mặt trên 30 mũi khâu chằng chịt…
Xe khách 42 chỗ ( Nguồn ảnh từ Internet)
Hy vọng và niềm tin
Sang ngày thứ 2 con gái tôi lờ mờ hỏi : « Bố ơi con đang ở đâu ? »
Con đang trong Bệnh viện Đà Nẵng ; « Sao bố lại ở đây »?...Con
bị tai nạn nên bố và anh con vào… « Sao mắt con không trông thấy
gì » ? mắt con bị xưng do va đập thâm tím. « Tối lắm bố
ơi »..Tôi thương con mà nước mắt trào ra, tôi gượng nhẹ gỡ hai bờ my mắt
của con gái để cháu nhìn thấy lờ mờ chút ánh sáng, chỉ cách vết thương ½ cm
thôi thì con mắt của con gái tôi đã không còn, tôi động viên cháu vài hôm nữa
mắt hết xưng là con nhìn rõ hơn, con chịu khó ăn, uống thuốc đều đi con yêu của
bố…
Chiều ngày thứ 2 (15/7) cháu được chuyển lên tầng 3 Khoa thần kinh của Bệnh
viện, cha con tôi luân phiên túc trực và chăm sóc 24/24 giờ …Ơn Trời cháu đã
uống được cốc nước cam vắt…Sang ngày thứ 3 húp được vài thìa cháo…
Anh trai cháu đã phải xin phép cơ quan nghỉ đúng một tuần, tôi vừa nghỉ hưu
có điều kiện chăm cháu hơn nhưng anh trai cháu thì quả là khó khăn ; nếu
cứ tiếp tục thế này sẽ quỵ vì không có ai trợ sức, quê Hiệp Hòa Bắc Giang cách
đất này hơn nghìn km ; Sang ngày thứ 6 cha con tôi bàn nhau quyết định gặp
bác sĩ trưởng khoa đề nghị được ra Bắc tiếp tục điều trị nếu sức khỏe của bệnh
nhân cho phép di chuyển ; Sau khi kiểm tra lại Bác sĩ nhất trí cho di
chuyển ra Bắc ; Cha con tôi chọn phương tiện đi tàu hỏa, giường nằm, phòng
lạnh và có Bác sĩ theo cùng chăm sóc phòng tình huống bất chắc. Cuộc di chuyển
đầy khó khăn, quyết tâm và nghị lực của hai bố con tôi sau hơn 14 giờ dập rình trên
tàu khỏa đã thành công, trên tàu cứ 60 phút một lần thay ca trông cháu, Bố mệt,
con trai cũng mệt sau 07 ngày trời đã liên tục bên con ; Bác sĩ Hà thường xuyên dậy kiểm tra và túc
trực khi cần thiết. Về đến ga Hà Nội đúng 5 giờ 30 phút sáng ; Thanh toán
và chia tay cảm ơn bác sĩ Hà ; Theo kế hoạch một xe cứu thương chuyên dụng
cùng 01 Bác sĩ từ Hà Nội chờ sẵn lại tiếp tục đưa con gái tôi về Bệnh viện Đa
khoa Bắc Giang, ở đó vợ tôi và người thân đang lo lắng chờ đón cháu về ; 9
giờ sáng con gái tôi đã được nhập viện, nước mắt người mẹ, nước mắt người thân
đã rơi khi nhìn thân hình con gái tôi mảnh mai tiều tụy, chân tay băng bó, mặt
đầy vết khâu…Ơn Trời cháu vẫn còn sống để về đến đây gửi gắm các Bác sĩ của
Bệnh viện Đa khoa Bắc Giang. Các Y bác sĩ của khoa ngoại chấn thương đã rất
nhiệt tình chăm lo, theo dõi, động viên cháu cùng gia đình, sau hơn 2 giờ phẫu
thuật ca mổ chân và tay của cháu đã thành công.
Ngày 01/8/2016 cháu được xuất viện về nhà điều trị theo đơn của Bệnh viện,
hàng ngày uống thuốc, thay băng …Theo bác sĩ nói cháu còn phải luyện tập từ 3-6
tháng mới có thể đi được, sau hơn một năm đến kiểm tra lại và mổ rút đinh, cháu
đang học Đại học và bước sang năm thứ 2, có lẽ phải bảo lưu kết quả vì chân tay
cháu rất yếu, sự đã vậy nhưng biết làm sao đây.
Tôi viết lại những dòng này để cảm ơn các y bác sĩ bệnh viện Đa khoa Đà
Nẵng đã kịp thời cấp cứu chăm sóc cho cháu, cảm ơn chị Vũ Ngọc Long- Báo Xây
dựng ( bạn đồng nghiệp của con trai tôi
đã túc trực bên cháu) trong khi bố con tôi chưa vào kịp ; Cảm ơn các y bác
sĩ Khoa Ngoại chấn thương Bệnh viện Đa khoa Bắc Giang đã tiếp nhận, chăm sóc và
thực hiện ca mổ thành công ; Cảm ơn các đồng chí lãnh đạo chính quyền, các
cơ quan, người thân đã thăm hỏi động viên tạo điều kiện giúp đỡ gia đình chúng
tôi trong lúc cam go nơi đất khách Đà Nẵng cũng như về đến Bắc Giang ;
Trên hết vẫn là lời cảnh báo nghiêm túc cho những người cầm vô lăng và điều
khiển phương tiện giao thông hãy thận trọng, bởi : « Tăng tay ga là
kéo ngắn cuộc đời » và « Nhanh một phút, chậm cả đời »…Bao bài
học nhãn tiền còn đó.
-Có người hỏi tôi ? Trách nhiệm bồi hoàn đối với người đã ra gây tai
nạn đặc biệt nghiêm trọng trên thế
nào ?
- Pháp luật nghiêm minh, Công an quận Ngũ Hành Sơn và Công an thành phố Đà
Nẵng sẽ trả lời câu hỏi này.
Hiện trường vụ tai nan tai đường Trường Sa thành phố Đà Nẵng
Xe tắc xi 4 chỗ ngồi bị nát đầu ( nguồn ảnh từ Internet)
Các ban có thể đọc qua đường linh:
( http://hiephoa.net/xa-hoi/8988-chua-h-t-kinh-hoang )
( http://hiephoa.net/xa-hoi/8988-chua-h-t-kinh-hoang )
14/8/2016
Hương Giang