(Huyền tình được viết từ tảng đá cổ bên dòng
sông. Bản quyền TG: Hương Giang)
Tôi đang ở tuổi xung mãn không nói
là còn trẻ, nhưng cũng chưa thể gọi là già, đã yên bề gia thất. Quê tôi bên dòng
sông Cầu lơ thơ nước chảy, dòng sông đã đi vào thi ca với những áng văn thơ bất
hủ: Bài thơ Thần của Lý Thường Kiệt bên dòng Như Nguyệt tự ngàn xưa …
Nam Quốc Sơn hà nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư…
Tạm dịch là:
Sông núi nước Nam vua Nam ở
Sách trời định phận đã
rõ ràng
Cớ sao bay đến đây xâm
phạm
Các ngươi sẽ bị đánh
bại tơi bời…
Điều tôi muốn nói với bạn đọc ở đây
thật chẳng ai tin, nhưng đó là sự thật, một sự thật đến nao lòng, mà chính tôi
người trong cuộc cũng không lý giải nổi. Tôi vẫn luôn đặt câu hỏi tại sao? Tại
sao đến ngàn lần mà vẫn vậy, vẫn vậy đến hiển nhiên vì tôi đâu đã biết người ấy
ở chốn nào..?
Truyện rằng vào một đêm cuối thu đầu
đông, trời không sao, sương giăng mờ mịt; linh tính mách bảo tôi lang thang bên
triền sông, rồi tự tìm và ngồi lên một tảng đá cổ, ở phía xa xa có một ngôi miếu
đã rêu phong mà không biết người dân đã dựng từ bao giờ…Tôi ngồi bên tảng đá để
cảm nhận sự cô đơn hướng về một miền cô tịch xa mờ..Tôi nghe tiếng lao sao của
sóng, tiếng thi thào của gió, không gian tĩnh lặng, nhưng lòng tôi không tĩnh lặng
nó cồn cào như có một cái gì đó rất sâu xa. Từ tảng đá cổ, nơi tôi ngồi bỗng nóng
dần lên, nóng dần lên, tôi nghe một giọng
nói rất mơ hồ xa xăm như hơi thở, như gió thoảng qua tôi: Tôi…Tôi nhờ anh, tôi… nhờ anh…người ấy nói đến 3 lần. Tôi
không còn biết mình đang mơ hay đang nói với ai giữa đời thực bên triền sông này,
bởi xung quanh tôi không có ai, chỉ có cỏ cây, sóng nước và sương giăng u tịch
buổi đêm về.
-Thưa bác có việc gì vậy ạ?. Tôi hỏi
- Chỉ anh mới giúp được tôi thôi.
- Dạ bác cứ nói đi ạ, nếu gúp được em sẽ hết lòng…
- Cảm ơn anh, nhưng anh phải chấp nhận sự hy sinh..???
- Tôi giật mình ngơ ngác…Định đứng lên…Bác nói sao ạ..
- Anh phải chấp nhận sự hy sinh, phải chia sẻ tình cảm của mình
đang có..
- Bác nói sao…Em không hiểu?
- Anh hãy bình tĩnh, lắng nghe điều tôi sắp nói đây..
- Dạ em nghe….
…Tôi biết anh đã tự lâu lắm rồi,
từ lúc anh chưa được sinh ra trên cõi đời này..( tôi giật mình..) anh cứ lặng
nghe tôi nói…Anh là hoá thân hậu kiếp một người bạn mà tôi ngưỡng mộ, tôi trân
trọng từ nhân cách đến con người và đến bây giờ cũng vậy, chỉ có anh mới giúp được
người ấy…Người ấy là một cô gái đoan chính nhưng số phận chớ trêu chẳng được vẹn
toàn…Người ấy có duyên với anh, rất yêu anh và ngược lại nhưng chẳng thể sống cùng
anh, còn tôi, tôi yêu người ấy lắm lắm nhưng
người ấy lại chẳng yêu tôi, Tình yêu tay ba, nhưng tôi vẫn nể phục anh, đời thật
oái ăm, trời già thật nghiệt ngã phải không anh?
Bác nói …em không hiểu- Tôi
hoang mang..
Anh cứ bình tĩnh lặng nghe tôi nói nốt, bởi chỉ có khoảnh khắc
này và chỉ có anh khi xuất hiện trên tảng đá cổ này, thời điểm này …Tôi mới được
nói chuyện cùng anh ..
- Dạ..-Tôi bắt đầu tò mò…
- Người con gái mà tôi đang nói với anh đây, đã ở vậy không
chịu lấy chồng.
- Ngày ấy cách đây gần một nghìn năm về trước…Cũng bên một dòng
sông này vào một buổi chiều sắp cạn, chiến trinh liên miên, bao làng mạc bị đốt
cháy, bao trai tráng đã lên đường ra trận. Anh đã cầm cây Hoa cỏ may cuối thu đặt
vào lòng bàn tay mềm mại của người ấy và nói “hãy đợi anh về nhé” Người con gái
không nói gì chỉ khẽ khàng gục đầu vào bờ vai anh mà thổn thức và nói nhỏ: “Em sẽ đợi”…Và người ấy đã đợi, đợi mãi,
đợi hoài cho đến lúc tuổi xuân qua đi, mái đầu đã điểm bạc, trước khi mất còn
thều thào, mắt hoen dòng lệ nói với người thân: “ sao anh vẫn chưa về”…?
Nhưng anh biết không? ..Tuổi
thanh niên, tình yêu chưa chín, măc dù chúng ta, cả tôi và anh cũng như người ấy
đã có một phần ở trong nhau, người ấy chỉ hẹn anh ra triền sông….Và sau đó lệnh
tổng binh, chúng ta ra trận, gươm đao đã nhuốm máu quân thù, quyết chí cùng bảo
vệ chiến tuyến bên dòng Như Nguyệt này. Lời thề Hoa cỏ may bên dòng sông cô trinh
nữ còn giữ không quên, nhưng tôi và anh, hai người cùng trang lứa, hai người bạn
đã mãi mãi ra đi, cho non sông gấm vóc đất Việt trường tồn…
-Vậy em phải giúp thế nào ạ? Thưa
bác.
-Tôi chỉ xin anh làm chỗ dựa tinh
thần cho người ấy, mách bảo khuyên can, giúp đỡ khi người ấy cần và thật tự
nguyện ( bởi đến bây giờ tôi vẫn theo, theo nghĩa tâm linh vẫn giúp và yêu thương
người ấy chẳng nguôi ngoai), tôi nhắc lại là: Chỗ dựa tinh thần! anh phải hy
sinh, phải san sẻ bởi lời thề ngày xưa bên dòng sông định mệnh…Tôi và anh đều mắc
nợ người ấy, mắc nợ một trinh nữ kiêu sa, mắc nợ một đời hoa, mắc nợ cả đường duyên
lẫn đường tình…
-
Trời ơi…Em nào đâu biết..
-
Thế mới gọi là đời, nếu ai cũng biết trước thì còn đâu
gọi là thế giới muôn màu.
-
Anh có duyên anh phải trả đường duyên..
-
Tôi nợ tình, tôi phải theo nốt đường tình
-
Nhưng người ấy bây giờ ở đâu hả bác? Tôi đã bị cuốn hút
bởi câu truyện ly kỳ …
-
Anh đi ngược dòng sông này lên miền sơn cước, đầu nguồn,
hoặc xuôi xuông cửa bể phía nam…
-
Trời..Mênh mang quá sao em biết đường tìm?
-
Trái tim sẽ mách bảo anh, người ấy sẽ hiện hữu trong
anh
-
Nhưng còn vợ con em bây giờ?
-
Khi nghe được câu truyện này, chị ấy là người tốt, chắc
chị ấy cũng sẽ rất cảm động và chia sẻ.. Bởi phụ nữ thường nhân hậu và đầy bao
dung mà anh…
-
Thế ra.. Người đang sống với em bây giờ là thế nào hả bác..
-
Cũng là duyên trời cho thôi…Tạm ở đường trần trăm năm dương
thế.
-
Em phụ bạc…Sao đành? tôi băn khoăn?
-
Không, không phải anh phụ bạc, mà anh nợ, anh phải trả
thôi…
Trách nhiệm tình anh hiện tại với
người đang sống, duyên anh phải trả với người xưa…
Tôi nói anh đã hiểu chưa…?
-
Vậy còn người ta? Người ta có chấp nhận sự giúp đỡ gì đó
không?
-
Anh yên tâm, từ đời thực rồi anh sẽ thấy, nghìn năm sau duyên nợ vẫn còn đây….
Tôi tin anh sẽ gặp được người ấy,
còn gặp được nhau rồi câu truyện ra sao? tôi hy vọng lần sau anh sẽ kể tôi
nghe…(Tiếng nói nhỏ dần, chìm dần rồi mất hẳn trong đêm, tôi thấy một ánh sáng
yếu ớt bay về ngôi miếu nọ…)
Gió trao đi, tôi bàng hoàng…Không
biết mình mơ hay thực ? Bỗng nghe một tiếng cười rất đôn hậu, như tiếng cười của
ông tiên nào đó, chắc ông đã xắp xếp và nghe từ đầu đến cuối câu truyện giữa
hai chúng tôi. Một người từ thời cổ xưa, một chiến binh gìn giữ phòng tuyến Sông
Như Nguyệt, một người ở thời hiện đại đều vương một chữ TÌNH mà mấy ai tránh khỏi?
…Hơ hơ hờ…Hơ hơ hờ..Đời là vậy..”Hai
con đã mắc nợ người ta”.!!!
*Thưa bạn đọc
sau tiếng cười, tôi bừng tỉnh về nhà và viết lại ngọn nguồn câu truyện này, là
thực? là hư? tuỳ bạn đọc. Cho dù sao đi nữa thì lòng tôi cũng nao nao như dòng
sông kia không bao giờ tĩnh lặng…Gió vẫn thổi chênh trao, hình ảnh người con gái
bên dòng sông mắt rớm lệ đợi chờ… với lời thề Hoa co may ngày ấy… Bỗng ẩn hiện
trong trái tim tôi….
Vâng.. Nếu thật
vậy..Rất có thể ngày mai…Ngày mai tôi sẽ đi tìm…..
http://hiephoa.net/index.php?option=com_content&view=article&id=4420:truyn-tinh-ben-dong-song-nh-nguyt&catid=81:van-hoa&Itemid=516